Chương trước
Chương sau
Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc
| Xuất hiện một em trai nhỏ trong kịch bản đầy rẫy nhân vật. |
****
"Mấy nam nhân cao lớn các ngươi đi bắt nạt một tiểu cô nương, có biết xấu hổ không hả?" Thiếu niên cầm kiếm chỉ vào mấy nam nhân cao giọng mắng, lại quay đầu dịu giọng hỏi Lục Trì Mạn: "Cô nương có sao không?"
Lục Trì Mạn lắc đầu, cười giả lả: "Không sao, may mà công tử tới kịp lúc!"
Không thể ngờ mẹ ruột chẳng mấy khi theo kịch bản lại có thể viết ra cái mô típ 'anh hùng cứu mỹ nhân' cẩu huyết tận trời này! Thế nhưng vẫn có một điểm không đổi, nhân vật xuất hiện càng về sau càng thêm trẻ đẹp hơn người trước, em trai ngon nghẻ giống như một tiểu thụ này chính là ví dụ!
Nam nhân dẫn đầu bị mắng thế mà không có tức giận hay ngượng ngùng, tiến lên nói: "Minh Gia thiếu chủ! Thôn trưởng của chúng ta nhìn thấy cô nương này đi vào thôn, phát hiện nàng không phải người trong thôn, nhưng chưa kịp hỏi han gì thì nàng chạy mất nên thôn trưởng mới bảo chúng ta đuổi theo nàng. Chúng ta chỉ là muốn đưa nàng tới gặp thôn trưởng thôi, không có làm gì nàng!"
"À! Ra là thế!" Thiếu niên gật đầu bừng tỉnh, cười nói: "Ngại quá! Cô nương này là khách của Minh Gia từ bên ngoài tới, không quen với nơi này nên mới đi nhầm tới chỗ của quý thôn, ta tìm nàng không thấy còn đang lo lắng muốn chết. Còn phiền các vị trở về nói lại với thôn trưởng, còn cô nương này ta xin phép được đưa về Minh Gia, các vị thấy thế nào?"
Nam nhân nghe thiếu niên nói thế khẽ nhíu mày nghi hoặc, nhưng cũng không dây dưa thêm, gật đầu đáp: "Nếu là khách của Minh Gia, vậy còn mong thiếu chủ quản cho tốt! Chúng ta trở về sẽ nói lại với thôn trưởng! Cáo từ!"
"Đa tạ!"
...
Túy Ca Phường.
Bên dưới là sân khấu đang biểu diễn một vở kịch 'yêu hận tình thù' lâm li bi đát cảm động trời xanh.
Xung quanh sân khấu hình tròn là tầng lầu xếp chồng cao dần.
Hoa Lạc Vũ cùng với tiểu nương tử 'Mộc Y Mạn' ngồi trong một căn phòng trên lầu gác, ngồi từ đây có thể nhìn được toàn cảnh sân khấu bên dưới.
Hoa Lạc Vũ giống như rất thích xem kịch diễn, từ lúc tới đều chăm chú nhìn xuống bên dưới, nghiêm túc như học sinh cấp một ngồi nghe giảng.
'Mộc Y Mạn' cũng chăm chú ngồi xem, cho dù không phải rất thích, nhưng hắn ta cũng không còn việc gì để làm, chống cằm suy nghĩ Hoa Lạc Vũ chăm chú xem như thế, chẳng nhẽ đồ điên Lục Trì Mạn kia cũng thích xem diễn kịch? Giống như trước nay Lục Trì Mạn thích cái gì, y đều sẽ thích!
Nghĩ đến đây 'Mộc Y Mạn' lại càng thêm ghen ghét Lục Trì Mạn, vì sao đều là có khuôn mặt như thế mà y lại thích người kia mà không thích ta? Vì sao chứ? Ta không phục!
Nhưng mà không đáng ngại, Lục Trì Mạn bây giờ không rõ tung tích, chỉ cần hắn không xuất hiện, như vậy Hoa Lạc Vũ sẽ là của ta, những thứ mà hắn có đáng nhẽ nên là của ta, ta chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi.
'Mộc Y Mạn' suy nghĩ đến thất thần, căn bản không xem được một chút kịch nào, đến khi hồi thần thì vở kịch đã đi đến hồi kết.
Hoa Lạc Vũ thôi nhìn chăm chú xuống bên dưới, quay sang hỏi: "Tiểu nương tử thấy vở kịch này thế nào?"
"…" Không thấy thế nào cả! Cũng có xem đâu mà thấy? 'Mộc Y Mạn' nhếch miệng chống chế: "Cũng được!"
"Tiểu nương tử nói dối cũng dễ thương như thế a!" Hoa Lạc Vũ bật cười, có vẻ bất đắc dĩ, giọng điệu cưng chiều: "Không xem thì cứ nói là không xem, trước giờ rủ nàng đi xem kịch đều là ta xem một mình, có gì mà phải ngượng ngùng!"
"Rõ ràng chê kịch không có gì hay ho, không có gì hay nàng bắt ta xem làm cái gì, còn bắt ta kể lại, nhưng mà ta lại nguyện ý mới chết chứ! Nào, đến, ta kể nàng nghe..."
'Mộc Y Mạn' sững sờ: "…" Ta vốn tưởng rằng y vì Lục Trì Mạn thích xem kịch nên mới thích xem, nhưng ta đã nghĩ quá nông cạn rồi, y là vì Lục Trì Mạn lười xem nên mới chăm chú xem thật kĩ rồi kể lại.
Loại cưng chiều này khiến cho người ta mê đắm đến không thể thoát ra, càng khiến cho người khác ghen ghét đến điên cuồng.
...
Đợi mấy nam nhân đuổi theo đi rồi, Lục Trì Mạn mới quay sang cảm ơn thiếu niên: "Vị công tử này, xin đa tạ! Không biết ta có vinh dự được biết quý danh của công tử không?"
"A!Không có gì!" Thiếu niên ngượng ngùng gãi đầu, hai bên má chút ửng hồng, ấp úng đáp: "Cô nương quá lời rồi! Ta họ Lục tên Minh, tự Vân Du. Cô nương cứ gọi Vân Du là được! Vậy còn cô nương, không biết ta nên gọi thế nào?"
"Họ Lục?" Trùng hợp sao? Nhưng mười năm trước cùng với sự kiện Lục gia diệt môn cũng quá trùng hợp rồi. Lục Trì Mạn cũng không ôm hi vọng lớn lao gì có thể gặp được cố nhân ở đây, dù sao thiên hạ rộng lớn như vậy, không phải có mình gia tộc của hắn họ Lục! Hắn thôi suy nghĩ, mỉm cười tự giới thiệu: "Ta tên gọi là Mộc Y Mạn, công tử cứ gọi Y Mạn là được rồi!"
"Mộc Y Mạn? Tên hay lắm!" Vân Du cười, vui vẻ trêu chọc: "Y Mạn cô nương, nơi cô nương vừa tới là Linh Lung thôn, thôn dân nơi đó không thích người ngoài là sự thật, nhưng cũng sẽ không làm gì cô nương đâu, lần sau tới đó không cần phải chạy như thế đâu!"
Lục Trì Mạn: "…" Ngươi không hiểu, bọn họ là muốn cưới ta, đáng sợ hơn là còn muốn ta sinh con cho họ!
Vân Du cất kiếm, nói: "Y Mạn cô nương từ bên ngoài tới đây hẳn là không quen thuộc với nơi này, Minh Gia chúng ta cũng đều là người từ bên ngoài tới đây, nếu không ngại, mời cô nương về nhà ta!"
"Tốt lắm! Ta còn đang không biết đi đâu tiếp theo đây, may mắn gặp được công tử!" Lục Trì Mạn vui vẻ đồng ý, mặc dù có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn đến được Minh Gia, cũng coi như thành công tốt đẹp.
_
"Y Mạn cô nương, thứ lỗi cho ta hơi nhiều chuyện, ta có thể hỏi cô nương vài vấn đề sao?" Vân Du vừa đi vừa hỏi, thỉnh thoảng còn nhắc nhở hắn cẩn thận cành cây hoặc hòn đá, kiếm đã được giắt bên hông.
Lục Trì Mạn sảng khoái đồng ý, tốt xấu gì người ta cũng đang giúp đỡ mình, bây giờ hỏi một chút chuyện cũng không được, như thế quá không biết điều rồi.
"Ừm! Ta khi đó từ bên ngoài tới đây mới có năm tuổi sau này cũng chưa từng rời khỏi đây, nhưng họ Mộc này hẳn là chỉ có con cháu hoàng gia của Nam Tấn mới có, cô nương là công chúa đúng không?" Vân Du ngập ngừng dò hỏi, xong lại vội vã thanh minh: "Cô nương đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là có chút thắc mắc công chúa cao quý như cô nương vì sao lại lạc đến nơi này thôi!"
"Chuyện đó à?" Lục Trì Mạn phất tay, cũng không có lí do gì mà nói dối, sảng khoái thừa nhận: "Không giấu gì công tử, ta đúng như lời công tử nói là một công chúa, hơn nữa ta cũng nổi tiếng lắm nhé, nếu công tử là người bên ngoài chắc chắn sẽ biết đến ta. Hôm trước ta bị người ta hãm hại rơi xuống một vách núi, sau đó tỉnh dậy trong một hang động, trong lúc tìm đường ra thì đi lạc đến đây, chuyện sau đó nữa thì công tử cũng biết rồi đấy!"
"Hang động? Nó có một hồ nước lạnh như băng đúng không? Bên cạnh hồ nước còn có một tảng đá rất lớn?" Vân Du giật giật khóe môi kinh ngạc hỏi: "Cô nương chắc chắn rằng đã đi bộ từ đó tới đây?"
"Đúng thế!" Biểu cảm đó là sao? Lục Trì Mạn khó hiểu, khẳng định: "Ta còn đi qua một nghĩa trang nữa!"
Vân Du lại hỏi: "Cô nương đi bao lâu thì đến nghĩa trang?"
"Hẳn là một ngày đi!" Ít nhất là hắn nghĩ thế, nhưng không chắc chắn lắm vì lúc đến nghĩa trang kia hắn đói giống như hai ngày không được ăn cơm vậy!
"Không đúng! Cô nương rơi xuống vách núi ngày nào?"
Lục Trì Mạn nghĩ lại, đáp: "Ngày hai mốt!"
"Cô nương, hôm nay là hai ba!" Vân Du xòe ngón tay, chậm rãi đếm: "Cho nên, tính từ hôm cô nương ngã xuống vách núi đến hôm nay đã là ba ngày rồi! Hơn nữa hang động kia ta biết, cách nơi này rất xa, cô nương lại có thể đi bộ từ đó tới tận đây, ta cực kì bất ngờ!"
Lục Trì Mạn: "…" Cảm ơn đã khen! Ta cũng bất ngờ không kém! Ta cảm thấy ta không lên cơn đau tim đã là rất trâu bò rồi!
"Vân Du công tử!" Lục Trì Mạn bỏ qua vấn đề hắn làm sao tới được nơi này, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm được đường ra, hắn hỏi: "Ta vô tình rơi đến nơi này, bây giờ không biết làm sao trở về, chẳng hay công tử biết lối ra ở đâu? Quan trọng hơn, công tử biết gần với nơi này nhất là nơi nào không?"
"Ngại quá, mặc dù ta rất muốn giúp đỡ, nhưng cả hai vấn đề của cô nương ta đều không biết!" Vân Du lắc đầu, xong lại phấn khởi nói tiếp: "Nhưng mà cô nương cũng không cần lo lắng quá, ta dẫn cô nương tới gặp cha ta, ông ấy chắc chắn sẽ biết!"
"Mong là thế!" Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện hắn sẽ gặp cố nhân ở nơi này, hoặc là tệ hơn một chút là hắn sẽ không đi quá xa nơi hắn rơi xuống, nếu không khả năng trở về thật sự là thiếu hi vọng!
Quyết định tin tưởng vào hào quang nhân vật chính của mình một chút vậy!
Cho nên, rốt cuộc là mẹ ruột có âm mưu gì mà lại không cho hắn một cơ thể khỏe mạnh, còn biết võ, có thể bay đi bay về như chim, có thể tự mình thoát được trong những trường hợp như thế này chứ?
Cho nhau một cái phần cứng yếu ớt nhường này, vừa xa nam chính một cái liền gặp đủ loại xui xẻo, vừa gặp một chút khó khăn liền không làm được gì!
Đừng có an ủi hắn rằng mẹ ruột chỉ muốn hắn làm một con sâu chờ sủng, loại sủng này hắn không đỡ nổi.
Đáng giận nhất chính là cái hệ thống thiếu trách nhiệm kia, mất tích lâu như thế rồi còn chưa quay lại, không có nó hắn chắc chắn có thể yên tâm ngồi trên vị trí 'Thánh lạc đường' mà không ai đấu lại.
Không cần hoài nghi, chuyện này hắn chắc chắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.