- Mẹ kiếp! Ồn ào…
Tại sao chứ? Hắn chỉ muốn ngủ thôi mà. Người vừa lên tiếng là một thanhniên. Tóc hắn khá dài, trên người khoác một chiếc áo đơn bạc. Nghe tiếng hắn gào, một cô gái vội vã chạy ra:
- Anh…
Gương mặt thanh tú xa lạ. Đầu hắn quay chòng mòng một chút rồi sực nhớ ra:
- Là cô à?
Hắn sống dưới lòng đất này đã lâu. Nói chung là khoảng mấy trăm năm. Lêntrên đó mặt trời chói lóa hết sức khó chịu. Hắn không thích ánh mặttrời. Nhưng đồ ăn của loài người thì rất ngon. Những lúc hiếm hoi thứcdậy, hắn hay chờ buổi tối để lên trên đó mua thực phẩm, những thứ mìnhthích. Mỗi năm tính ra ngủ khoảng 11 tháng, còn một tháng thức dậy đểăn. 3 năm trước, trong một lần như thế, hắn đã cứu cô gái này. Chẳng lànhà của cô ta cất ngay trên nhà của hắn. Hai bên làm hàng xóm khá hòathuận. Người hàng xóm phía trên chẳng mảy may hay biết, phía dưới mìnhcòn có một kẻ độc thân đang sinh sống. Đêm đó cô gái này đi về nhà, mớitới cổng nhà thì đã bị một lũ nào định bắt cóc. Đã kéo được cô lên xehơi nhưng cũng trong lúc đó, hắn về. Tiện tay cứu, rồi cũng sực nhớ ra,mấy hôm trước mới cứu được một con chó lang thang. Hắn ngủ rồi,ai màchăm sóc nó?
- Cảm ơn anh…
Úc Huệ Lâm vừahoàn hồn thì đã bị hắn mang đi. Cô chống cự thế nào cũng không được. Cắn vào vai hắn, không ngờ khơi mào tức giận. Hắn đã…
- Mẹ ơi!
Một giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-da/3018128/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.