Để Cửu Vương gia yên tâm, ta bóp nát lò sưởi của hắn ngay trước mặt hắn, hung dữ nói:
"Sau này ai bắt nạt ngài, đầu của hắn sẽ giống như lò sưởi này!"
"Lò sưởi của bản vương!" Cửu Vương gia nhìn lò sưởi, lại nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi: "Vương Đại Chùy, ta lạnh!"
Ta hơi ngượng ngùng, nắm tay hắn đặt vào trong lòng ta: "Ta giúp ngài sưởi ấm."
Cửu Vương gia như bị bỏng, nhanh chóng rụt tay lại, mặt đỏ bừng:
"Vương Đại Chùy, ngươi... ngươi..."
Ta tự hào vỗ ngực: "Lòng ta ấm hơn lò sưởi, đừng ngại, cứ đến đây sưởi ấm bất cứ lúc nào."
Cửu Vương gia quay lưng đi thở dốc, xem ra là thực sự tức giận.
Buổi chiều, Cửu Vương gia đột nhiên hỏi ta:
"Khi ngươi bị cha ngươi bán đi, ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mười tuổi!" Ta nhớ rất rõ, đó cũng là một mùa đông, ta đi chân đất đứng trên tuyết, ngón chân sắp đóng băng.
Cha ta cầm tiền của cha nuôi đưa cho rồi lập tức bỏ đi.
Từ lúc ông ta rời khỏi ta đến khi vào nhà, ông ta đã đi tổng cộng sáu mươi bảy bước, trong sáu mươi bảy bước đó, ông ta không hề quay đầu nhìn ta lấy một lần.
Còn mẹ ta thì đang nấu cơm trong bếp, bà biết chiều nay cha nuôi sẽ mang tiền đến mua ta nên bà đã lấy miếng thịt muối duy nhất trong nhà ra hầm với măng. Mùi thịt trong nhà thơm phức, đến giờ ta vẫn không biết thịt muối hầm măng có vị như thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-co-suc-manh-lay-troi-chuyen-dat/3600734/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.