Hóa ra những người đó không phải là quân truy đuổi, mà là thị vệ của Cửu Vương gia, núp trong bóng tối bảo vệ hắn.
"Ngài không nói, làm sao ta biết được." Ta nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Bản vương là không nói hay không có cơ hội nói?"
Hắn đang nói đến chuyện ta đánh hắn bất tỉnh.
Cửu Vương gia rất tức giận, ta phải mất rất nhiều công sức mới dỗ dành được hắn.
Ta ra ngoài tìm lá cây để đan quần áo cho Vương gia, khi quay lại, Vương gia đã mặc áo bông của cha nuôi, ta rất ngạc nhiên, Cửu Vương gia nói là cha nuôi nhất quyết cởi áo cho hắn mặc.
"Cha, cha thật tốt bụng." Ta cảm động nhìn cha.
Cha nuôi cười hiền từ với ta: "Đúng, đúng vậy, cha vẫn luôn rất tốt bụng."
Chúng ta trốn trong hang động nửa ngày thì thị vệ của Cửu Vương gia tìm đến, mang theo quần áo cho hắn, ta rất vui mừng, vội vàng lấy quần áo cho hắn mặc.
"Vương gia." ta đứng ở cửa hang canh gác cho Cửu Vương gia, nịnh nọt nói: "Ngài có cần ta giúp không?"
Cửu Vương gia nói: "Vương Đại Chùy, ngươi có từng nghĩ rằng, người bản vương phòng chính là ngươi không?"
Ta vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.
Ta có gì đáng để phòng chứ, ta cũng không thể làm hại hắn được.
Cha nuôi hắt hơi, xoa xoa tay hỏi chúng ta khi nào về, ba đồng tiền của ông rơi xuống đất mà không nhặt, còn lúc đi thì không đóng cửa, ông thấy như vậy không an toàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-co-suc-manh-lay-troi-chuyen-dat/3600733/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.