Mùa đông tuyết rơi lần đầu, Nhạc Xương hầu mang theo nữ nhi gõ cửa Nhiếp chính vương phủ, đưa một tia sáng vào Vương phủ.
Thịnh Quyết vừa đi vừa si mê nhìn nàng.
Hắn chắp tay sau lưng, gần như không dám tin mình lại có thể hạnh phúc như vậy, giữa hai người bọn họ cũng không có sóng gió gì lớn, dường như tất cả những điều này đều là số mệnh, từ gặp gỡ đến quen biết, chỉ là thời gian bên nhau nhiều hơn mà thôi.
Nàng luôn đơn giản thiên vị hắn, cũng luôn chỉ thuộc về mình hắn.
Trong lòng Thịnh Quyết như có một khối than nóng, ủi phẳng mọi ưu phiền trong lòng hắn.
"Giang Lạc Dao, đợi bản vương." Thịnh Quyết bị nàng dẫn đi về phía ánh đèn sáng rực, chỉ cảm thấy nàng đi nhanh như vậy, suýt chút nữa đã đuổi không kịp.
Giang Lạc Dao không quay đầu lại, nhưng đưa tay ra phía sau, đưa cho hắn.
Thịnh Quyết mừng rỡ trong lòng, vội vàng nắm lấy thật chặt.
Bóng tối dần dần bị bỏ lại phía sau, Thịnh Quyết dường như nghe thấy nàng đang nói với mình, Vương gia, đừng quay đầu lại nữa, hãy nhìn về phía trước, phía trước sáng, là nơi có ánh sáng.
Thịnh Quyết lẩm bẩm: "Nơi sáng sủa có gì hay, toàn là người ồn ào, huyên náo."
Nàng nói không hề ồn ào, nơi sáng sủa náo nhiệt biết bao, đèn đuốc sáng trưng, Vương gia không muốn nhìn kỹ thịnh vượng này sao?
Thịnh Quyết vô thức mỉm cười.
Không biết đi bao lâu, phía trước xa xa có mấy người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/3706453/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.