Cánh tay đau nhức, Lý Mạt rút phăng tay ra, máu tươi chảy đầm đìa, tiểu báo tử gần như cắn sâu vào xương tay. 
Nó điên cuồng gặm cắn Lý Mạt, rồi ngoạm một cái thật to lên cánh tay hắn, hàm răng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt hắn. 
Lý Mạt cầm kiếm kinh ngạc nhìn tiểu báo tử của hắn, mũi kiếm dừng ở trên người tiểu báo tử không hề nhúc nhích, hắn nghiến răng từ bỏ chống cự, cứ ngơ ngác nhìn tiểu báo tử gặm cánh tay mình máu thịt bấy nhầy. 
Lĩnh Nam Vương sợ hãi: “Người đâu! Người đâu mau đến đây!” 
Lý Mạt ôm chặt cổ tiểu báo tử, quay đầu lại nhìn Lĩnh Nam Vương, vừa thất vọng vừa bất lực cười bảo. 
“Phụ vương, ta đưa nó về nhà.” 
Hai ám vệ tiến lên lôi tiểu báo tử đang điên cuồng đi, Lý Mạt rũ cánh tay máu chảy đầm đìa, nhắm mắt lại. 
Hai hàng nước mắt theo khóe mắt lăn dài trên má. 
——— 
Ngày hôm sau, Lý Mạt đích thân dẫn người đưa tiểu báo tử quay về cánh đồng hoang. 
Tiểu báo tử lẳng lặng ghé vào lồng thú nó ghét nhất, nhẹ nhàng liếm láp bụng mình. 
Mấy thị vệ đặt lồng sắt xuống đất, mở cửa lồng thả tiểu báo tử ra. 
Tiểu báo tử đi vài vòng giữa cánh đồng hoang, sau đó chạy về ngồi xổm trước mặt Lý Mạt ngờ vực nhìn hắn. 
Nó cũng không biết mình đã làm chuyện tàn nhẫn như thế nào với chủ nhân, nó chỉ có hơi bực bội nên mất khống chế, cứ cho rằng chỉ là một chút trừng phạt nho nhỏ dành cho hắn, nhưng không hề biết rằng nó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bao/1134531/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.