Lý Mạt vùi đầu mài không ít sách cổ, tìm mọi cách để tiểu báo tử khôi phục hình dạng thiếu niên.
Suốt nửa năm qua, thiếu niên báo cũng chưa từng xuất hiện.
Hoàng kim báo ở bên cạnh Lý Mạt một tấc cũng không rời. Nhưng Lý Mạt có thể cảm nhận được tình trạng của tiểu báo tử đang dần xấu đi, mới đầu nó còn hiểu được ý hắn, bây giờ thì giống như hoàn toàn cắt đứt mối liên kết giữa bọn họ, tiểu báo tử không còn ỷ lại hắn, hơn nữa đã bắt đầu ăn thịt sống.
Lý Mạt biết Bảo Bối vừa ghét vừa sợ lồng sắt, cuối cùng không nhốt tiểu báo tử vào lồng.
Nhưng ngày nọ hồi phủ, hắn thấy tiểu báo tử cắn đứt cổ họng con linh miêu xổng chuồng, nó đang cắn xé da thịt linh miêu, máu tươi vươn vãi đầy đất. Truyện chính ở # TRUмtгцуen .m E #
Lý Mạt đau lòng đến nỗi từng bước đi của hắn rất gian nan, hắn bước qua, quỳ xuống ôm tiểu báo tử vào lòng, nghiến răng mắng nó, “Sao ngươi có thể như vậy chứ? Ngươi không phải Bảo Bối của ta sao, ngươi là dã thú sao?”
Tiểu báo tử thấy Lý Mạt đến chỗ mình bèn cụp tai cụp đuôi tủi thân nhìn hắn, ánh mắt vô tội mờ mịt không hiểu gì.
Chủ nhân tức giận? Tức giận sao? Vì sao chứ? Nhưng Bảo Bối rất đói.
Lý Mạt sửng sốt hồi lâu, nó… đúng là một con dã thú.
Thời gian trôi đi, Lý Mạt càng ngày càng nghi ngờ chính mình. Hắn dần dần chấp nhận sự thật rằng thiếu niên báo ngoan ngoãn đáng yêu ngày trước chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bao/1134530/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.