Cảnh Vân cùng Hoắc Minh Đế rời đi để lại Tú Linh cùng Tú Nhu ở bên trong.
"Ngươi đúng là không biết sợ tự mình dụ hắn đến." Hoắc Minh Đế nói.
Cảnh Vân không đáp ra lời chính là vì bên cạnh còn có đám người A Kiệt, nàng mở miệng nói không khéo bọn họ lại coi nàng bị ma nhập.
"Tiểu thử Hải Hòa công tử quay lại rồi." A Cao lên tiếng tiếng nói.
"Hắn ta biến đi đâu mất mấy ngày hôm nay vậy, Cảnh Vân chỉ nhớ ngày hôm đó hắn nói muốn ra ngoài hít thở không khí rồi đi luôn.
"Thuộc hạ cũng không rõ có lẽ là trở về Quý Châu thăm người nhà." A Cao đáp.
"Ngươi đáp ta đi chứ?" Hoắc Minh Đế nghe được cuộc trò chuyện kia mới nhớ ra nàng không thể mở miệng nói với lão.
"Tể Tướng mang quân đến rồi nếu ta không tự mình dụ hắn ta ra thì làm sao có thể trừ khử đi được một cánh tay đắc lực của lão ta cơ chứ." Cảnh Vân nghe xong đành trả lời bằng ý nghĩ.
"Lần này Hoắc Uy Thần hắn ta làm rất tốt tại chính điện đó ngươi không nhìn được dáng vẻ đó đâu uy nghiêm làm sao ánh mắt sắc bén cảnh cáo Tể Tướng vì đã tự ý đem quân vào trong chính điện, tôn tử của ta lợi hại." Hoắc Minh Đế có vẻ rất tự hào.
"Vậy vì sao ngay đó lão tả tơi vậy?" Cảnh Vân nhớ tới dáng vẻ bị thương của lão ta liền hỏi.
"Còn không phải vì cô nương Tú Nhu kia muốn xâm nhập vào hẳn ngọc Linh Phượng bám chặt theo ngươi hay sao, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bach-nien-nan-ngo/976075/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.