"Ngươi có phải mong muốn nhàn hạ quá sớm hay không?" Hoắc Uy Thần nhíu mày hỏi Cảnh Vân, hắn chưa từng thấy người nào có tài, có trí nhưng chỉ mong cả đời sống như kẻ vô hình, đến cả đám tang của bản thân cũng muốn tự chuẩn bị không cho ai động vào.
"Trông ta còn trẻ như vậy thôi chứ thật ra suy nghĩ của ta đã quá già rồi." Cảnh Vân cảm thán, tính cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng đúng là mới có hai mươi lăm tuổi nhưng tính chất công việc một ngày căng thẳng như một năm, một năm căng thẳng như mười năm chính vì vậy thâm tâm mới kêu gào mong muốn bình yên.
"Nhưng sự thật ngươi vẫn rất trẻ, ta đoán ngươi còn chưa đến mười tám, tương lai còn rất dài, với sự thông minh của ngươi nếu đi thi trạng nguyên có thể đảm bảo ngươi sẽ có chức tước tăng nhanh theo thời gian." Hoắc Uy Thần quan sát kỹ gương mặt Cảnh Vân lên tiếng nhận xét.
"Triều đình chính là một mớ rối ren, vào được rồi nhưng có thể sống hay không thì không thể nói trước, mà sống rồi có giữ nổi mình hay không càng khó đoán hơn, vào đó căn bản ra không nổi, ta không muốn mạo hiểm." Cảnh Vân đương nhiên đã được học lịch sử, nàng cũng đã được nghe về các giai đoạn đẫm máu nhất, bản thân không hề có ý định sẽ bước vào chiến trường ấy, nếu không nàng đã không bỏ qua cơ hội làm thân với Hoắc Uy Thần để có một chân trong triều rồi.
"Càng nói chuyện với ngươi ta càng cảm thấy ngươi rất ích kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bach-nien-nan-ngo/976032/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.