Tiểu Ngọc đối với ý kiến của Mục Duẫn Hà, tất nhiên là đồng ý hai tay hai chân luôn, không hổ là học sĩ thị đọc hàn lâm viện, kiến thức quả không tầm thường, học tập chính xác là không thể cứ vùi đầu học, còn phải cùng trao đổi với người khác, Khổng phu tử không phải đã nói sao? "Trong ba người, phải có thầy của ta, chọn người tốt mà nghe, người không tốt đừng nghe" (đại khái là vậy, bạn chém đó),lời lẽ chí lý!
"Mục thế thúc nói rất đúng, vậy ngươi tính toán thế nào?"
"Ở quanh đây, muốn tìm kẻ sĩ uyên bác, cũng không dễ dàng. . . . . ." Tống Tiềm khẽ lắc đầu, hắn từ trước đến giờ là theo ông nội và cha đọc sách, chưa từng đến trường học, cho nên bạn học không nhiều lắm.
Tống Tiềm suy nghĩ kĩ lời Mục Duẫn Hà nói hôm nay, thở dài một tiếng.
"Thế nào?"
Tiểu Ngọc dừng bút, chuyên chú nhìn Tống Tiềm."Thiên Thành, có chuyện gì khó khăn, đừng ngại nói ra mọi người cùng nhau bàn bạc, được không?"
Tống Tiềm nói: "Mục thế thúc nói trong thành Lâm An có thư quán, không khí rất tốt, bảo ta nên đến thành Lâm An."
Tiểu Ngọc sửng sốt, nghĩ thầm điều này có gì khó khăn, nếu Lâm An có thư quán vậy thì đi chứ sao. Nghĩ lại, mới hiểu được nguyên nhân Tống Tiềm thở dài. Đúng rồi, từ nhà đến Lâm An nói xa thì không xa, nói gần thì không gần, thỉnh thoảng qua lại một chuyến thì được, nhưng nói cho cùng cũng bất tiện. Huống chi Tống gia xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2764976/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.