(nho y: thầy thuốc có học, như Tống Tiềm là nho sinh)
Muốn một phụ nữ khen ngợi một phụ nữ khác là điều khó khăn cỡ nào, nhưng Tú Tâm là cô gái mà kể cả người khó tính nhất cũng không thể không thừa nhận vẻ đẹp của nàng.
Hôm nay Tú Tâm vẫn ăn mặc rất đẹp, áo dài tay, bên trong là áo ngắn màu hồng cánh sen, ngực hơi lộ ra, phía dưới phối hợp váy đỏ rực như hoa lựu, làm người ta nhớ nhung. Trên người khoác một dải gấm trắng, búi tóc kiều tích, lấy ngọc sai (trang sức bằng ngọc) làm đẹp, hoa tai hai bên lấp lánh như những giọt bạc rơi rơi, mặt hoa da phấn, mắt mũi đa tình, thật sự là phong cảnh đẹp. Đi theo hầu nàng vẫn như cũ là tiểu tỳ Nhàn Nhàn dễ thương, chủ tớ hai người đang chọn lựa kẹo điểm tâm, bộ dáng hết sức nhàn nhã.
Tiểu Ngọc còn do dự có nên gọi hay không, Nhàn Nhàn cũng đã nhìn thấy nàng, ngọt ngào lên tiếng gọi: "Tống gia nương tử!"
Tú Tâm lanh lợi vô cùng, vừa nghe nha đầu gọi, đã xoay người lại, nhoẻn miệng cười. Nàng thả kẹo đang chọn trong tay, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tiểu Ngọc, khẽ cúi người với nàng, nói: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, đã lâu không gặp!"
Tiểu Ngọc cũng không chịu thua kém, ta mặc dù không xinh đẹp, nhưng ta có lễ phép, lập tức cũng phỏng theo đáp lễ, hỏi: "Tú Tâm cô nương, cô cũng tới mua kẹo?"
Tú Tâm vuốt cằm, nói: "Hôm nay trời đẹp, tiểu muội ra ngoài giải sầu, mua chút trứng gà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2764975/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.