Tháng tư đi qua, thời tiết dần dần nóng lên.
Một hôm Tiểu Ngọc đến phòng bếp, phát hiện ra một việc, vội vàng gọi Huệ nương tới hỏi.
“Huệ nương, chị mua gì sao nhiều vậy, có phải là có ngày lễ gì không?” Tiểu Ngọc tò mò liếc nhìn.
Huệ nương ngẩn ra, lại hiểu được: “Phu nhân, người vất vả lo lắng vì bệnh của lão gia, lại quên mất sắp đến tiết Đoan ngọ, mọi nhà đều bận rộn gói bánh ú đó, trên đường rất nhộn nhịp!”
“Phải không?” Tiểu Ngọc vui mừng hỏi lại Huệ nương, Huệ nương gật gật đầu.
“Ai nha, việc này phải ăn mừng chứ.” Tiểu Ngọc lại nghe Huệ nương nói trên đường nhộn nhịp, không khỏi hỏi: “Nơi này chỉ là nông thôn ở Lâm An, cũng đông vui như vậy?”
Huệ nương chỉ biết phu nhân là con nhà giàu có, chắc là chưa từng ra khỏi cửa, không biết tình hình bên ngoài cũng không có gì lạ, chị cũng không biết Tiểu Ngọc là vì lạ lẫm với thời đại này, không dám tự tiện ra ngoài, lỡ bị người xấu lừa bán thì làm sao? Lạc đường thôi cũng không tốt lắm. Nhưng một hai tháng sau, lá gan Tiểu Ngọc cũng dần dần lớn, gần đây đang tìm cớ ra ngoài xem tình hình thế giới ngoài kia.
“Phu nhân, người quên sao, Tết Đoan ngọ của người Lâm An chúng ta, một ngày trước đoan ngọ, khắp nơi đều bán bánh ú Tống diệp, đào liễu quỳ hoa, xương bồ bạc diệp, đến ngày chính thì trước cửa từng nhà đều phải có hương án, chúng ta ở nông thôn bình thường xem ra thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-ngoc-thien-thanh/2764958/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.