Edit: Pa 
Thẩm Thanh khoanh chân dựa vào gốc cây, mặc dù ngồi trong bóng râm mát mẻ nhưng cậu vẫn rất khó chịu. Đến quần dài còn đang dính dính, nhớp nháp chứ đừng nói đến chuyện "cái sự sung sướng ấy" đột ngột bị gián đoạn làm dưới háng cứ nhộn nhạo, ngứa ngáy mãi. 
Thẩm Thanh thầm oán trách, liếc xéo cái gã đàn ông ở dưới ruộng, Điền Dã thản nhiên như không, vẫn cắm mặt cấy mạ. Cả buổi chiều chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái. Mãi đến khi trời nhá nhem tối, chàng trai cuối cùng cũng phủ kín cánh đồng bằng một thảm mạ non xanh mơn mởn, sau đó mới cùng Thẩm Thanh về nhà. Hai người chẳng nói với nhau câu nào, Điền Dã vác cuốc đi đằng trước, phủ trên lưng một tầng ánh trăng bạc. Thẩm Thanh vùi đầu đi theo sau, trong lòng trách móc cái đồ đàn ông vô tâm. 
Đến khi Thẩm Thanh ngẩng lên, trước mặt chẳng còn bóng dáng của anh nữa, phía trước chỉ thấy một con đường ngoằn ngoèo bên ruộng ngô rậm rạp. Ngô đang vào thời kỳ đẹp nhất, cả một cánh đồng ngô tươi tốt che kín tầm mắt, chẳng còn nhìn rõ tựa như đang nuốt chửng lấy lối ra nhỏ hẹp. 
Những chiếc lá sắc lẹm lướt trên cánh tay và sượt qua má, vừa ngứa vừa đau. Thẩm Thanh hoảng loạn lao qua những bụi ngô dày đặc nhưng vẫn không thấy anh đâu cả. Ánh trăng mỏng manh, kéo theo gió đêm se lạnh, Thẩm Thanh rùng mình đứng giữa cánh đồng, lúng túng không biết phải làm sao. Nước mắt lăn dài dưới ánh trăng cũng trở lên lạnh lẽo. 
Đột nhiên, sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-tran-trui-tren-canh-dong/877011/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.