Edit: Pa 
Tháng bảy, vụ mùa đến giai đoạn bận rộn nên trưởng thôn tìm Thẩm Thanh bàn bạc cho bọn trẻ nghỉ học mấy ngày để phụ giúp gia đình. 
Thẩm Thanh rảnh rỗi không có việc gì làm, trong lòng cứ lăn tăn về chuyện mình suốt ngày ăn chực bên nhà cách vách. Mặc kệ Điền Dã khuyên can ra sao cũng nhất định đòi ra đồng hỗ trợ anh. 
Ngày hôm sau, chờ Thẩm Thanh sang gọi thì Điền Dã đã cắm mặt ở ngoài ruộng từ bao giờ. 
"Đại Dã" 
"Thầy Thẩm, em đừng xuống ruộng, nắng rất độc, lát nữa đừng để say nắng!" 
Thẩm Thanh không chịu nghe lời, liền xắn quần chuẩn bị xuống ruộng, lộ ra bắp chân trắng nõn. 
Điền Dã thở dài: "Thầy Thẩm, em có nhìn thấy cái cây phía sau không?" 
Thẩm Thanh nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của hắn. 
"Có thấy, sao vậy?" 
"Mãnh Tử sang giúp bà ngoại. Cuốc với quần áo mang theo cũng không có ai trông em xuống dưới gốc cây đợi tôi nhé?" 
Cậu cũng sợ mình xuống ruộng sẽ làm vướng chân Điền Dã nên do dự một chút rồi cũng đồng ý. 
Tiếng ve kêu rả rích trong tán lá, những thửa ruộng bậc thang trùng trùng điệp điệp kéo dài đến tận chân núi xa xăm, người nông dân túm năm tụm ba tất bật cúi đầu cày cấy. Một khung cảnh đồng quê bình dị. 
Ngồi dưới tán cổ thụ cành lá rậm rạp tươi tốt, Thẩm Thanh cũng không thấy nóng, chẳng có việc gì làm nhưng có thời gian cẩn thận quan sát chàng trai đang tất bật dưới đồng. 
Điền Dã cúi người, cong lưng tựa như ngọn núi, khuôn mặt góc cạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-tran-trui-tren-canh-dong/877010/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.