Chương trước
Chương sau
Chính là khoảng khắc đó mặc dù xung quanh tối đen, không gian chỉ có ánh đèn neon xuất phát từ thành phố là nguồn sáng duy nhất nhưng khoảng cách lại quá xa còn không có ánh trăng, không đủ để nhìn thấy cái gì nhưng vẫn không khó để nhìn ra chân mày người đàn ông khẽ nhíu lại thông qua hình ảnh phản chiếu bên trên mặt tường kính sát đất. Cho dù việc đầu tiên hắn nghĩ là cậu đáng đời, chỉ lo chơi không nhìn xem sức khỏe của chính mình vốn chẳng có mấy còn không biết gìn giữ, hiện tại bệnh nằm liệt giường cũng chẳng ai thèm khóc cho cậu thì một tia bực bội khó hiểu vẫn là lảng vảng bên trong đáy mắt hắn, nhưng lại bị hắn tiếp tục xem nhẹ.

Không, có lẽ hắn chỉ là không muốn chấp nhận bản thân vừa ghen vừa lo lắng cho đối phương mà không phải là hận, là vui vẻ khi thấy đối phương ăn quả đắng.

"Ưm đừng... Đừng hại hắn..."

Ở lúc này bỗng nhiên người trên giường lại bất chợt có động tình khác thường. Labrad bởi vì cách một tấm kính cách âm nên không có nghe thấy Nạp Lan Dương nói gì. Thế nhưng ánh mắt hắn lại gắt gao bám chặt trên người cậu, một giây cũng không rời. Đôi tay bất giác nắm chặt mạnh mẽ thể hiện hắn nội tâm sâu kín.

Chỉ là mặc dù Labrad không nghe thấy nhưng không đại biểu người khác cũng vậy. Mẹ Dương vì để chiếu cố Nạp Lan Dương mà đêm nay đã tự mình túc trực bên trong phòng cậu. Bà nằm trên một tấm nệm dày đặt ở bên cạnh giường của Nạp Lan Dương. Vốn người lớn tuổi thường dễ bị đánh động, lúc này trong lòng còn mang lo lắng nên vừa nghe thấy âm thanh nhỏ vụn gần như là tiếng nỉ non của cậu bà đã ngồi bật dậy ngay.

Có điều bà gấp, nhưng người trên giường lại không hề giống vậy. Cậu có vẻ như là đang nằm mơ, thỉnh thoảng nói mớ chứ không hề có ý tỉnh lại.

Mẹ Dương nội tâm mang theo mất mát khẽ rớt nước mắt vừa thuận tay dịch lại góc chăn vốn chưa từng xê dịch chút nào trên người cậu. Sau đó bà cũng không có nằm lại mà ngồi bên giường nhìn cậu hồi lâu.

Sự yêu thương của người bên trong chẳng cần phải cẩn tâm cảm nhận vẫn có thể cảm giác đến được. Ở bên ngoài, vốn dĩ trong lòng luôn xem nhẹ chút tâm tư không nên có, lại còn mang theo hận thù ngàn năm Labrad đương nhiên không muốn nhìn thấy người mình hận không thể giày vò đến chết được hưởng chút hạnh phúc nào lúc này khó được không có nổi lên sát tâm với Nạp Lan Dương. Hắn chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người trên giường, trong lòng không rõ đang nghĩ cái gì mà lâu lâu lại thấy hắn nhíu mày.

Rốt cuộc thì hắn đã đứng bên ngoài suốt một đêm rồi mang tâm tình gì rời đi chẳng ai hay biết.

Chỉ biết mấy hôm sau đó hắn đều lập lại như vậy, cho đến khi Nạp Lan Dương thoát khỏi cơn phát bệnh mới thôi.



Nạp Lan Dương bởi vì bệnh tình lần này quá mức nghiêm trọng so với bình thường nên dù đã tỉnh lại rồi cậu vẫn là bị ép buộc nằm ở trên giường nghỉ ngơi chứ không có được xuống giường. Có muốn làm gì thì cũng là phải để người khác giúp cậu làm, kể cả đưa cậu đi vệ sinh. Tuy không phải đến mức nằm liệt trên giường để người lo cho đại tiểu tiện tại chỗ nhưng tất cả những quá trình đó bên cạnh cậu luôn có người trong coi. Ở trong nhà vệ sinh cũng không được. Trách nhiệm này có thể lâu lâu là của dì Lâm, có khi là mẹ Dương, ba Dương. Bởi vì cả nhà họ đều cố gắng chiếu cố cho cậu, Nạp Lan Dương nhìn ra được, cho nên trong lúc nhất thời không để ý, tình cảm giữa họ lại như nước lên thuyền lên, bỗng chốc ít đi một chút xa lạ, lại thêm nhiều chút thân cận nên có.

Vốn trong khoảng thời gian cậu đến Nạp Lan gia cũng không thiếu những tình huống như vậy, nhưng không biết tại sao mà lần này cậu lại cảm thấy có chút khác.

Lắm lúc Nạp Lan Dương nghĩ rằng có thể là do cảm xúc của cậu đã có phần phong phú hơn sau khi có tình cảm với người kia. Tuy rằng người kia hay mang đến cho cậu khổ sở nhưng cũng không thể chối bỏ những thứ cảm xúc tốt đẹp cậu chưa từng cảm nhận qua. Tất cả đều khiến cậu trở nên sinh động hơn, tâm tư mềm mại hơn. Có lẽ cậu sẽ không có được tình yêu thật sự của người đàn ông kia, nhưng cậu có thể có được tình thương vô bờ bến của thân nhân mình. Nhân loại là những sinh vật máu nóng, sống dựa vào những cảm xúc, đương nhiên cậu cũng sẽ muốn những thứ tình cảm đó, khát cầu nó. Hiện tại đã có, cậu đương nhiên muốn trân trọng nó, cho nên cậu mở lòng.

"Dương Dương, thầy Lucian đến thăm con."

Nạp Lan Dương đang mơ màng nhìn ra ban công vừa nghe thấy lời này thì gần như là phản xạ có điều kiện dời mắt nhìn đến cửa phòng.

Cũng vừa đúng lúc chạm vào tầm mắt của người đàn ông, cậu bất giác sững sờ.

Không phải... Có khi là cậu còn đang mơ.

Làm sao người kia có thể đến thăm cậu... À không, có thể hắn đến là để nhìn cậu quằn quại với đau khổ.

Nạp Lan Dương khẽ rũ mắt, trong lòng bỗng nói thật đáng tiếc. Nếu hắn chịu đến sớm hơn, có khi sẽ được nhìn thấy khoảng khắc cậu càng thêm chật vật. Có lẽ chuyện hôm đó đã khiến hắn tức giận rất lâu đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.