Đợi Nạp Lan Dương nghĩ thông suốt lại ngẩng đầu lên lần nữa thì người đàn ông đã đứng ở bên giường cậu, cúi đầu không biểu tình nhìn cậu. Cửa phòng đã đóng, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua lớp kính tạo thành ánh sáng rực rỡ, thời điểm phủ lên thân thể người đàn ông bất giác khiến Nạp Lan Dương thất thần. Mãi đến khi đụng vào tầm mắt sâu thẳm của người đàn ông Nạp Lan Dương mới giật mình hoàn hồn. Lại mất một lúc cậu mới có thể bình tĩnh để mở lời bắt chuyện với người đàn ông vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm, so với cậu một chút đều không biết ngại, trong lòng không khỏi nói mặt hắn thật dày: "Sao anh lại đến đây?"
Sao mặt cậu lại không dày được như hắn... Vừa nghĩ đến đây cậu đã nghe thấy người đàn ông bá đạo nói:
"Sao tôi không thể đến?"
Labrad nhìn biểu tình của người trước mặt, âm thanh phát ra không chút chập chùng, trong lòng lại nghĩ tại sao đã tỉnh lại rồi nhưng mặt em ấy trông còn trắng hơn mấy hôm trước nữa. Thật khó coi. Thật thảm hại. Nhưng hắn lại không nghĩ mỗi lần hắn đến nhìn cậu đều là lựa thời điểm đêm khuya thanh vắng, còn cách một tấm kính để nhìn xem, không phải trực diện đối mặt ở khoảng cách gần nhìn cậu. Thực chất Nạp Lan Dương vẫn luôn như vậy. Nhưng thật ra bình thường cậu vốn đã trắng, hiện tại bị bệnh đến môi cũng tái nhợt không chút huyết sắc nên mới trông càng thêm tiều tụy thôi.
Nạp Lan Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-ngu-tien-sinh-anh-dung-lai-day/2870028/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.