Nạp Lan Dương thật sự là kinh ngạc. Cho nên trong lúc nhất thời cậu cũng không có lên tiếng mà chỉ biết tròn mắt nhìn cô.
Sau đó cậu thấy cô ấy cười, rồi hướng cậu nói: Kiếp sau của tôi, đây là tội nghiệt của chúng ta, cho nên cậu đừng trách hắn.
Nạp Lan Dương im lặng. Cậu vô thức thì thào:
Cô biết sao?
Tôi biết. Bởi vì cậu là kiếp sau của tôi. Cậu có thể nhìn thấy quá khứ của tôi, tôi cũng có thể nhìn thấy quá khứ của cậu.
Hắn sẽ không cảm kích cô.
Bởi vì hắn đã giày vò tôi đến chết đi sống lại.
Nạp Lan Ninh Lục lắc đầu, cười khổ: Tôi không cần hắn cảm kích. Bởi vì nợ tôi thiếu hắn quá nhiều.
Đó không phải lỗi của cô.
Đã từng mơ thấy kiếp trước của mình một lần, Nạp Lan Dương biết Nạp Lan Ninh Lục chỉ là bị động chịu hết tất cả. Nhưng người đàn ông kia tại sạo lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô Nạp Lan Dương thật ra vẫn có thể hiểu được dù cậu vẫn thấy nó quá bất chấp không nói lý lẽ.
Nhưng họ vì tôi mà chết.
Nạp Lan Dương nhắm mắt lại.
Nhân không chết trên tay người lại vì người mà chết. Nhân quả dây dưa nói sao cho rõ.
Khi lần nữa mở mắt ra cậu nhìn thấy ánh sáng sinh mệnh của Nạp Lan Ninh Lục chập chờn muốn tắt. Trước khi nó tắt, cậu nói: Tôi không hận anh ấy.
Đúng vậy, cậu không hận hắn. Cả trước khi biết những chuyện này, cậu cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-ngu-tien-sinh-anh-dung-lai-day/2870003/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.