Cuối tuần thứ hai của tháng 11, Úc Nam bước ra khỏi phòng vẽ tranh.
Tiết trời trở lạnh Úc Nam đổi sang mặc áo len, áo len dệt kim màu kaki vừa rộng rãi vừa ấm áp, đổi thành nam sinh khác mặc trông sẽ có vẻ ẻo lả nhưng Úc Nam mặc thì lại thích hợp, vừa có cảm giác thiếu niên vừa có cảm giác nghệ thuật làm giáo viên trong phòng vẽ tranh muốn ấn cậu xuống vẽ một bức kí họa.
Phòng vẽ tranh của Dư Thâm nằm trên một con đường cũ yên tĩnh, từ tòa nhà lát gạch đỏ nhìn xuống có thể thấy một đại lộ rộng rãi.
Hai bên đường lớn trồng cây ngô đồng sừng sững, lá cây rụng đầy đất trong cơn gió xào xạc.
Con đường rộng lớn như thế, Úc Nam đi bên phải đường, có một chiếc xe chạy không nhanh không chậm cạnh cậu.
Cậu giẫm lên chiếc lá giòn tan rồi dừng chân, trong lòng có phỏng đoán khó tin.
Chiếc xe cũng ngừng theo cậu, cách Úc Nam chưa đến 1m, có thể nói là cực kỳ cận kề.
Cửa xe tối màu đóng kín, từ bên ngoài không nhìn thấy tình huống trong xe, Úc Nam nhìn kính xe nhưng chỉ thấy bóng mình phản chiếu trên cửa. Không biết vì sao mà cảm giác kia càng lúc càng mãnh liệt, cậu gần như có thể đưa ra kết luận người trong xe là ai.
Cung Thừa ngồi trong xe quan sát Úc Nam qua tấm kính.
Khác với Úc Nam, từ trong xe gã nhìn rất rõ ràng hình dáng của cậu.
Hai tháng xa cách, đến khi gặp lại bé con này, sức hút không những không giảm mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-hoa-hong/952023/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.