Úc Nam thấy mình hiểu lầm tai hại*, vốn dĩ đã xấu hổ lúng túng rồi mà ngài Cung còn nói thế, cậu lại càng ngượng hơn, bất giác cứng đờ người: "Em không phải con nít." (*) Từ gốc là ô long (乌龙): Đại loại là hiểu lầm đáng xấu hổ. Chỉ có con nít giận dỗi mới cần người khác dỗ. Cung Thừa vẫn cười: "Tất nhiên là không phải, tôi cũng đâu phải kẻ luyến đồng." Úc Nam: "..." Cung Thừa nói tiếp: "Trước mặt tôi em vẫn chỉ là đứa nhỏ. Úc Nam, năm nay tôi đã 37 tuổi, không còn là độ tuổi ngày nào cũng chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt nữa rồi." Úc Nam hoảng hồn. Cậu vẫn biết ngài Cung lớn hơn mình, chắc chắn tuổi không nhỏ, nhưng lại không ngờ được đối phương lớn hơn tận 18 tuổi. Với một thiếu niên như Úc Nam thì giàu nghèo, địa vị là những thứ quá xa xỉ, chỉ có tuổi tác là thứ duy nhất có thể tự mình trải nghiệm, mà chênh lệch 18 tuổi gần như là cả cuộc đời của cậu. "Lúc còn trẻ tôi trốn tránh trách nhiệm, không muốn nắm quyền hành. Đến tận khi cha qua đời, anh cả bệnh nặng không gượng dậy nổi mới buộc phải tiếp quả mọi thứ." Cung Thừa tiếp lời, "30 tuổi đứng vững gót chân trong xí nghiệp của gia tộc, 32 tuổi mới có thời gian tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình, đến 37 mà vẫn chưa thoát thân được." Úc Nam biết gã đang nói đến Cây Và Thiên Thừa, cậu nghĩ ngợi rồi hỏi: "Nên ngài mới bận rộn đến thế?" Cậu khá hối hận hành động ngày hôm nay của mình. Vốn Cung Thừa không có ý đó, nhưng nghe vậy vẫn mỉm cười: "Không phải lúc nào cũng bận, dưới tay tôi không nuôi phế phẩm, chỉ là gần đây hơi bận thôi." Úc Nam gật gù. . Truyện Huyền Huyễn Cung Thừa buông cái ôm ra, xoay người cậu lại, lúc này đây gã "gặt hái" hết mọi sự xinh đẹp từ cậu. Mắt Úc Nam to mà đẹp, khi chăm chú nhìn Cung Thừa làm gã cực kỳ yêu thích, tay Cung Thừa nhẹ nhàng xoa lên mí mắt ấy: "Thế nên có lẽ tôi không giống với trong tưởng tượng của em, cũng khác những gì em mong đợi, tôi không thể nào phân ra nhiều tinh lực lên người em. Nếu lần sau còn xuất hiện tình huống như thế này, mất liên lạc với tôi hoặc là tôi không thể bắt máy thì càng cần em phải chủ động hơn." Úc Nam dần dần dao động, mắt chớp chớp như đã hiểu rõ. Cung Thừa vui vẻ nói: "Em yên tâm, chỉ cần em ngoan, muốn gì cũng cho em." Úc Nam có tâm sự trong lòng, cậu lẩm bẩm lặp lại: "Chỉ cần em ngoan là được ư?" Cung Thừa cúi đầu nhìn cậu: "Không sai, giống như bây giờ là rất tốt." Cứ ngỡ Cung Thừa đã đạt được hiệu quả dạy dỗ, Úc Nam mà ngoan ngoãn gã sẽ không phải lo nghĩ, nếu có thể học cách chủ động thêm chút nữa thì đã đủ để gã giảm bớt rất nhiều mệt mỏi. Thế nhưng Úc Nam lại cụp mắt, càng áy náy hơn: "Ngài không cần đặc biệt giải thích với em. Em xin lỗi, người nên xin lỗi là em mới đúng, là em không biết tình huống đã tùy tiện đưa ra kết luận. Lần sau nếu ngài muốn đổi thời gian làm thêm thì báo trước với em, em cũng có thể sắp xếp kịp thời." Trong khoảnh khắc Cung Thừa bỗng run người, nói lâu thế mà Úc Nam lại nghĩ là gã thật sự đang dỗ cậu. Sao gã lại quên mất, mạch não của bé con trong lòng khắc hẳn với người thường. "Nghỉ hè em có công việc toàn thời gian." Úc Nam nói kế hoạch cho gã nghe, "Bức tranh kia còn 1/3 chưa xong, nhưng ngài đừng lo, em sẽ cố hết sức nhín thời gian ra, ngài cứ yên tâm bận công việc của ngài đi." Úc Nam tạm ngừng rồi nghiêm túc vỗ về gã: "Ngài cũng không cần thiết phải nghe điện thoại của em, vì đôi lúc em cũng bận vẽ, không thể bắt máy." Cậu bao dung hiểu chuyện như thế làm Cung Thừa không biết nói gì cho phải, song chỉ cần đạt được mục đích thì chẳng sao cả. Trước đó gã vừa ý là vừa ý điểm này của Úc Nam. Cung Thừa là một doanh nhân, xem kết quả không xem quá trình là chỉ tiêu từ trước đến nay của gã, điều ấy đã được đúc kết từ trong vô số kinh nghiệm quá khứ... Gã cười: "Em yên tâm, tôi không cần em phải dỗ tôi." Úc Nam không phải ý đó: "..." Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa khẽ, là Anna thúc giục cách qua cánh cửa: "Ngài Cung." Đang thời điểm bận rộn nhất, Anna không dám bảo tất cả mọi người tan ca, ai nấy vẫn đang ngồi chờ. Úc Nam nhìn ra cửa, nói với Cung Thừa: "Bọn họ hối ngài đi họp hả? Em phải về thật đây." Cung Thừa xoa đầu cậu: "Không cho phép." Úc Nam: "Vì sao?" Cung Thừa nói: "Vừa chia tay cả tuần liền, tôi cần em ở bên tôi." Úc Nam im lặng, mặt đỏ lựng. Cung Thừa nói được làm được, thả người ngồi xuống vị trí gã vừa ngồi trên sofa rồi gọi điện thoại nội bộ bảo Anna đi vào, không lâu sau Anna mang đồ tráng miệng và đồ uống đến. "Đọc sách đi, ở đây đợi tôi." Cung Thừa nói với cậu xong tiện tay cầm lấy cây bút đặt trên bàn, đi họp cùng với Anna. Thật ra Úc Nam không muốn về lắm, cậu cũng muốn ở bên ngài Cung lâu hơn. Trước kia Úc Nam thấy bầu bạn là một việc không có ý nghĩa, nhất là khi mọi người đều có chuyện phải làm, vì sao lại phí thời gian của mình đến bên một người khác chỉ để được thoải mái chứ? Giờ cậu mới nhận ra cậu bằng lòng phí thời gian. Nhưng Cung Thừa càng tốt với Úc Nam, càng bao dung cậu thì cậu càng nghĩ khoảng thời gian này do mình lấy cắp mới có được, vì rất có thể sẽ mất đi tất cả những thứ này. Hôm nay Phong Tử Thụy phát hiện cơ thể cậu càng khiến cậu thấy đó vốn là bí mật không thể giấu. Giống như Đàm Nhạc Phong nói, có một ngày cậu sẽ phải kể hết mọi chuyện với Cung Thừa, ngài Cung muốn cậu ngoan, trước khi chuyện đó diễn ra thì cậu hi vọng mình có thể biểu hiện ngoan thật là ngoan để được ngài ấy thích hơn nữa. Nhưng Úc Nam lại suy tư ngài Cung lớn hơn cậu nhiều như thế, biết đâu khi mọi chuyện xảy ra thì ngài ấy có thể sẽ càng bao dung cậu hơn thì sao. Tất cả sự tự kiêu của ta đều đến từ nỗi tự ti của chính bản thân ta. Không có giây khắc nào Úc Nam hiểu rõ câu nói trên hơn giây khắc này. Dũng cảm có lẽ là khóa học duy nhất cậu cần phải bổ túc ở hiện tại. Văn phòng của Cung Thừa trang trí rất đơn giản, không có nhiều sách. Nói là bảo cậu đọc sách nhưng trên bàn tròn nhỏ cạnh sofa chỉ có vài quyển tạp chí. Cậu không tiện tùy ý đi lại trong văn phòng của Cung Thừa, thế là cầm tạp chí lên xem, phát hiện nó là tạp chí nghệ thuật do Cây Và Thiên Thừa phát hành nội bộ, phổ cập nhiều kiến thức về điêu khắc, lối vẽ tỉ mỉ, di vật văn hóa, cậu nhìn mà mê. Không biết qua bao lâu, xem tạp chí xong, tiểu Chu đi vào đổi món tráng miệng và đồ uống mới cho cậu, dặn cậu bình tĩnh đừng nôn. Thời gian lại trôi, một nhân viên đến truyền lời ngài Cung sợ cậu nhàm chán nên dẫn cậu đi tham quan vườn hoa trên tầng thượng. Buổi đêm thành phố Thâm phồn hoa, Úc Nam đứng trong không gian xanh hóa trên tầng thượng Cây Và Thiên Thừa phóng tầm mắt nhìn những tòa nhà cao tầng bao vây bọn cậu. Khi quay về văn phòng, trên đường tình cờ thấy chàng con lai ngày đó gặp lúc vẽ tranh tường, đối phương đang nói chuyện với một nhân viên, cả hai khô khan bàn chuyện gì đó. Phong Tử Thụy nói người đó tên là Louis, là nhà thiết kế danh tiếng rền trời, còn là người chuyên thiết kế tranh vẽ tường, hóa ra đối phương làm việc ở nơi này. Louis nhìn thấy cậu, lãnh đạm cười với cậu: "Đến chờ Cung Thừa?" Úc Nam bất ngờ, chào hỏi y: "Thầy Louis, chào thầy ạ." Lần này Louis không buộc mái tóc xoăn mà để xòa xuống vai dịu dàng, trông khó phân nam nữ. Y không lạnh lùng xa vời tí nào, trái lại rất khiêm tốn nói: "Cuộc họp hôm nay của Cung Thừa sẽ không kết thúc nhanh vậy đâu, cậu sẽ phải đợi lâu đấy." Nói xong tiếp tục thảo luận với người nhân viên kia, đi lướt qua Úc Nam. Đối phương tự tin lẫn bình tĩnh, hoàn toàn là nhờ vào tài hoa và danh tiếng của mình, đây gần như là mục tiêu Úc Nam phấn đấu, Úc Nam có phần hâm mộ nhìn bóng lưng y biến mất, sau đấy cậu mới quay về. Cuộc họp của Cung Thừa kết thúc đã là chuyện của 3 tiếng sau. Anna vừa mở cửa cho gã vừa báo cáo, Cung Thừa nhìn thấy tình huống bên trong thì lập tức làm động tác im lặng, đường nét sắc lạnh do công việc trong cuộc họp không thuận lợi trở nên mềm mại hơn: "Cô đi ra ngoài trước đi." Lúc này Anna cũng nhìn thấy tình huống trong văn phòng —— Úc Nam ngủ trên sofa màu đen bọc da của ông chủ cô. Cửa văn phòng nhẹ nhàng đóng lại. Cung Thừa giẫm lên tấm thảm hoa văn sẫm màu, tiếng động nhỏ đến mức có thể bỏ qua. Mà Úc Nam ngủ quá say nên hiển nhiên không biết gì. Màu đen thật sự rất tôn Úc Nam. Làn da cậu vốn đã trắng, còn là kiểu tông da lạnh, mặc gì cũng được không bị kén chọn. Vì khá gầy nên trông cậu thường có một loại vẻ đẹp yếu ớt, đã vậy màu đen còn phát huy vẻ đẹp ấy đến vô tận. Mặt Úc Nam chỉ to bằng lòng bàn tay, sống mũi cao, đôi môi lại thiên về hồng nhạt, Cung Thừa từng hôn nó một lần, biết đôi môi ấy rất thích hợp để hôn. Cậu yên tĩnh say ngủ, hàng lông mi bất động, hoàn toàn không hay biết ánh mắt mặc sức thăm dò của Cung Thừa. Điện thoại trong tay Úc Nam thoáng rung, màn hình hiển thị tên là "Anh lớp trên Phong Tử Thụy". Cung Thừa nhớ ra hình như đối phương là người đã giới thiệu Úc Nam đến vẽ tranh tường, cũng chính là nam sinh bắt gặp ở bãi đậu xe xế chiều nay, đối phương tư xưng là cháu trai của Phong Việt. Khi đó có vẻ cả hai đang cãi nhau, cổ tay Úc Nam đến giờ vẫn còn hằn dấu vết lôi kéo. Úc Nam không muốn nói Cung Thừa biết hai người cãi chuyện gì, nhưng Cung Thừa nhớ khi đó mình nghe thấy Phong Tử Thụy hét lớn "Anh không ngại". Không ngại chuyện gì? Màn hình lại sáng lên, vẫn là Phong Tử Thụy, lần này hắn gửi tin nhắn. Anh lớp trên Phong Tử Thụy: Úc Nam, anh không đùa giỡn. Chuyện đã nói với em, em cứ ngẫm kỹ đi, anh sẽ không nói người khác biết bí mật của em —— Tin nhắn không hiển thị hết trên màn hình khóa, Cung Thừa chỉ thấy nhiêu đó. Tin nhắn có mùi uy hiếp. Cung Thừa nhíu mày, gã đứng dậy đi gọi điện thoại. Gã cúp máy rồi, Úc Nam vẫn say sưa ngủ. Dáng người Úc Nam gầy gò, tư thế nằm sấp ngủ càng làm vòng eo cậu hẹp đến mức dường như một tay cũng có thể ôm trọn. Cung Thừa vẫn nhớ xúc cảm lần trước ôm cậu trong lòng và hôn cậu, cũng nhớ lần đó đang ngày càng mùi mẫn thì Úc Nam bỗng dưng biến sắc. Úc Nam từng nói cậu có một bí mật, khi ấy gã nghĩ đó không phải chuyện đáng lưu tâm. Giờ ngẫm lại xem ra không giống với những gì gã nghĩ, nếu xâu chuỗi logic thì câu "Anh không ngại" của Phong Tử Thụy có phải chỉ chuyện này? Úc Nam ngủ một tiếng, lúc tỉnh lại cậu nghe thấy tiếng gõ bàn phím. Cậu ngái ngủ mơ màng ngồi dậy, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: "Tỉnh rồi à?" Úc Nam ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Cung Thừa đã quay lại từ bao giờ, đang ngồi xử lý công sự trước bàn. Dường như sợ quấy rầy giấc ngủ của cậu nên trong văn phòng không mở đèn, chỉ có ngọn đèn bàn trên bàn làm việc của Cung Thừa. Ánh sáng dìu dịu chiếu lên đường nét của Cung Thừa tựa như một bức tranh. "Ngài Cung?" Úc Nam vỗ vỗ mặt, "Ngượng quá, em ngủ quên." "Là do tôi họp quá lâu." Cung Thừa khép máy tính, đứng dậy đi mở đèn. Văn phòng tức thời sáng choang như ban ngày, Úc Nam chưa thích ứng được với ánh sáng, cậu giơ tay che lại, đến khi thả tay xuống thì Cung Thừa đã đứng ngay trước mặt, nhìn từ trên cao xuống: "Em có đói bụng không? Muốn ăn gì chứ?" Úc Nam đã ăn no nê bánh ngọt, còn chưa kịp mở miệng thì Cung Thừa vò rối tóc cậu: "Đi thôi, tôi tự tay nấu ít món cho em ăn." Lời tác giả: Tác giả đã nói ở phần giới thiệu là sẽ bung lụa, viết ra câu chuyện mà mình muốn viết, hi vọng thu hút được những độc giả có cùng sở thích. Nếu có vị nào thấy không hợp gu thì tác giả cũng sẽ không thay đổi, hẹn gặp lại các vị ở bộ truyện tiếp theo, chứ đừng miễn cưỡng bản thân nhé. HẾT CHƯƠNG 14
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]