*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tai Úc Nam đỏ như bị bỏng, cậu run run: "Đàn anh?"
Cậu muốn lùi về sau nhưng Phong Tử Thụy giữ nguyên tư thế ấy nắm lấy cổ tay cậu kéo đến trước mặt: "Anh thích em. Úc Nam, đó giờ anh luôn theo đuổi em, em thật sự không biết gì cả ư?"
Úc Nam hơi trợn mắt: "Xin lỗi anh, em không biết thật."
Phong Tử Thụy lại áp sát.
Úc Nam thật sự quá đẹp, cho dù cậu làm ra biểu cảm nào cũng đều có thể dễ dàng khiến người ta không dời mắt nổi.
Và cho dù gương mặt ấy khiến người ta run chân cỡ nào thì cũng không che lấp được sự xấu xí của cơ thể đằng sau lớp quần áo. Thậm chí Phong Tử Thụy còn nghĩ đã như thế này rồi, Úc Nam có gì để mà thanh cao nữa?
Mặt khác hắn động chút lòng thương xót. Khi hắn nhìn thấy mảng sẹo ấy, những gì Úc Nam thể hiện chẳng qua là đang tỏ vẻ bình tĩnh, thực tế vừa đáng thương vừa bất lực. Hắn yêu thích dáng vẻ có phần tự phụ của Úc Nam khi bàn về nghệ thuật, yêu thích dáng vẻ thẳng thắn ngây thơ của Úc Nam, nhưng chưa từng nhìn thấy Úc Nam có một mặt yếu đuối như vậy. Hắn không dằn lòng được nghĩ giá như mình là người mang đến cảm giác an toàn cho Úc Nam, là người đón nhận mọi thứ của cậu thì chắc hẳn nó sẽ là chuyện khiến nhiều người phải run rẩy.
"Em thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nam-hoa-hong/951995/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.