Lời kể của Yuki.
Đang ngoác miệng cười vì viễn cảnh hường phấn bên kia, tôi hoảng hồnkhi thấy Ajita nắm tay Chito kéo nhỏ về phía bàn của tôi và Ren. Thôixong… rõ ràng là bị nhìn thấy rồi!
Ajita và Chito ngồi xuống hai chiếc ghế còn lại. Ren không nói gì,hình như hắn đã biết từ trước hai người họ đã phát hiện ra chúng tôi.Tôi chỉ có thể trầm mặc.
Không khí ở bàn của chúng tôi trở nên thật quái dị. Từng đợt từng đợt gió lạnh thổi tới khi tôi không kiềm được run nhẹ. Tôi nhìn hai cáingười đang tay trong tay kia cười cười:
– Haha… thật trùng hợp quá! Hai người cũng đến đây ăn ư?
– Phải rồi. Trùng hợp thật đấy! – Chito nói mà giọng đều đều, khuôn mặt lạnh không lạnh, nóng không nóng, vô cảm!
– Haha… thức ăn ở đây ngon nhỉ? – tôi bèn đâm đầu theo lao.
– Ừ. Ngon lắm. Nhưng không ngon bằng thịt cậu đâu Yuki ạ. – Chito khẽ cười, nụ cười đó làm tôi giật mình. Gì chứ!? Chito thiên thần của tôiđâu rồi? Trả cô ấy lại đây đi. Huhu!
– Haha… thôi trễ rồi. Tớ ăn cũng no rồi. Về thôi về thôi! – tôi cười tít mắt vội vã đứng dậy đẩy ghế chạy đi.
– Được lắm. Mà tôi không ngờ cậu lại hùa theo cô ấy. – Chito lườm hắn một cái.
– Tôi không thể để vợ mình chạy lung tung được. – hắn nhún vai nhưthể bản thân chẳng có lỗi gì rồi cũng đứng lên đi theo tôi. Hắn là dínhtôi 24/24.
Hai người kia cũng sớm không tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845745/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.