Trăng đã lên cao. Hôm nay trăng tròn vành vạnh rọi những tia sáng trắng xuống nền đất. Những đám mây lơ lửng trên bầu trời trông cũng thật rõ nét. Hơi ẩm còn vương lại trong không khí từ trận mưa lớn ngày trước tạo thành những vệt sương mờ mờ ảo ảo. Mọi thứ… thật là hư cấu.
Biệt thự này… đúng thật là một thứ quá hư cấu!!!
Biệt thự gì chứ?!! Rộng trời ơi đất hỡi cứ như một đất nước ấy. Mỗi việc đứng trong khoảnh sân sau thôi, nếu không có Ren dẫn đường, chúng tôi lạc là cái chắc! Sân thì rộng như sân golf, nhìn quanh chẳng biết đâu là đâu. Nền đất không trần tụi mà là một bãi cỏ xanh có lẽ thường xuyên được người chăm sóc, mọc rậm rạp nhưng không um tùm, độ cao vừa phải không đâm vào chân.
Lần trước tôi đến đây, vào bằng cửa trước, có Ren dẫn dắt, vả lại lúc đó tôi đang rất tâm trạng nên không thèm nhòm ngó gì xung quanh, có lẽ vì vậy mà không phát hiện ra đây chính là một tòa lâu đài… đích thị là một tòa lâu đài.
Chỉ mỗi việc chiêm ngưỡng sân sau cũng đủ thể hiện được đẳng cấp của căn biệt thự này.
Chito thản nhiên. Ajita thản nhiên. Kurai thản nhiên. Ren cũng thản nhiên.
Ơ… chẳng lẽ trong nhóm năm người này chỉ có mình tôi bình thường, có suy nghĩ bình thường, hành động bình thường, và gia thế bình thường?
Ajita lúc nhỏ rõ ràng ở cùng tôi tại căn nhà gỗ nhỏ xíu đó, anh nhờ đâu mà thích nghi được hết với những thứ… như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845671/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.