– Vậy, gia cảnh của con?!
– Chuyện đó cần bà quan tâm? – Ren lạnh giọng, khuôn mặt hắn đen đi vài phần, hắn mở lời thay cho tôi… chuẩn lắm Ren!! Câu này tôi rất muốn nói ra, nhưng không dám rồi.
– Hừm… mẹ đang hỏi con bé, tại sao con cứ chen vào? Con bé đâu có câm. – chị ta hừ giọng… gì đây? Chị ta rõ ràng biết quá khứ của tôi, Ren cũng biết, vậy thì hỏi câu này, chủ yếu để tôi mất mặt trước mặt ba của Ren… cũng chính là người trụ cột trong gia đình…
Chưa chắc… có thể ông ấy đã biết rồi, nhưng vẫn để yên cho chị ta làm mưa làm gió… có khi còn biết về tổ chức đó tường tận hơn bà chị đầm đỏ này.
– Tôi mồ côi từ nhỏ. – tôi đáp, mắt đảo một lượt nhìn phản ứng của hai người đối diện.
Bà chị nhếch mép, còn ba Ren từ đầu đến cuối ngoại trừ lúc đầu tức giận thì không có chút phản ứng gì với trận chiến của chúng tôi. Độ lạnh của ông ta phải nói là ngang ngửa với Ren… đúng là cùng một dòng máu.
– Mồ côi? – bà chị tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
– Mồ côi mà có thể trở thành một người tuyệt vời như thế thì… còn ai có thể tốt hơn? – Ren nhảy vào miệng chị ta ngồi trước khi chị ta bồi cho tôi thêm một câu phủ đầu nữa.
– Hừm… được. Vậy mẹ chuyển câu hỏi. Con ở trên trường học hành thế nào.
– Vâng… toàn đầu bảng không ạ. – tôi cười tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845663/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.