Cuối cùng Chito đành ngoan ngoãn nghe lời Ajita… dọn sang nhà anh ấy ở.
Tôi chỉ cười cười, xách va li lên.
Lúc này… tôi và Chito đều đã hoàn toàn quên mất việc hỏi xem… Yokai và Kurai đang ở đâu… và đã bị dàn xếp thế nào để Chito được tự do…?
…
– Lấy giúp anh ly nước. – Ren gác chân lên bàn, nằm dài ra sofa giọng đều đều.
– Tại sao em lại phải… – tôi trừng mắt, nhưng chưa kịp nói hết câu thì…
– Anh lười. – hai từ… ngắn gọn… đơn giản… xúc tích.
– Mặc anh.
– Anh khát. – hắn lải nhải, thấy tôi không phản ứng lại – Anh khát. Yuki à. – tôi lại bơ hắn – Yuki à, anh khát.
– Được rồi! Mệt quá! – tôi vùng vằng đứng dậy, rời chỗ ngồi êm ái ấm áp, dời mắt khỏi màn hình ti vi đang chiếu bộ phim tôi yêu thích. Vào đến bếp, tôi nhíu mày – Cái tên lười nhác còn thích sai vặt người khác… sao em lại thành một con nô tì thế này chứ? Anh có phải là con trai không vậy Ren? Chết tiệt mà, chẳng lẽ em hiền lành dễ ăn hiếp quá sao?
Tôi lấy cho hắn ly nước, giằn mạnh xuống bàn.
Hắn uống một hơi hết ly nước, đặt nó nhẹ nhàng xuống mặt bàn, hắn cười dịu dàng, cái răng khểnh duyên hơn bao giờ hết. Ren ngước nhìn tôi, rồi kéo tuột tôi ngã vào lòng hắn, giọng hắn trầm trầm:
– Hehe, nếu em cứ biểu hiện khuôn mặt đáng yêu đó thì anh vẫn muốn trêu em mãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845614/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.