Tôi chẳng biết bản thân mình đang đi về đâu, chỉ biết chạy về phía trước, tấm thiệp trên tay tôi bị vò nát, cứ như mớ giấy vụn vứt đi.
Tôi ngồi phịch xuống đất, cảnh vật xung quanh nhòe đi. Tôi lúc này yếu đuối chỉ muốn khóc.
Tưởng tượng ra cảnh tôi phải đứng từ xa nhìn hắn khoát vai Izumo, tôi càng khóc lớn hơn nữa. Cứ như thế này thì chỉ thêm đau cho cả tôi lẫn hắn… cả Ajita nữa. Có lẽ đã đến lúc tôi cho họ câu trả lời… tốt cho cả ba.
Tôi dụi dụi mắt đứng dậy, nhân lúc tôi đang quyết tâm, phải đến gặp họ ngay và luôn. Cơ mà…
– Á! Đây là đâu thế này? – tôi giật mình hét toáng lên.
Xung quanh tôi chỉ toàn cây với cây. Dù đang là giữa trưa, nhưng hầu như ánh sáng khó có thể chạm tới mặt đất, chứng tỏ cây cối ở đây vô cùng rậm rạp. Làm sao tôi có thể bay lên đây…
Yuki ơi! Mày đã làm cái điều ngu ngốc gì thế này? Chạy đi đâu không chạy, lại chọn đường vào rừng chứ!?
– Này! – một giọng nói của ai đó.
– Aaa! Ma! – theo quán tính, tôi hét lên.
– Ngốc! Là anh đây. Ma cỏ đâu ra hả? – giọng nói đó lại vang lên.
– Anh là ai? – tôi run rẩy quay lại nhìn.
– … – Ajita im lặng không còn biết nói gì.
– Ajita… oa! Hay quá! Cứ tưởng tôi bị lạc rồi! May mắn là có anh ở đây! Giúp tôi với! Về khách sạn đường nào vậy? –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845544/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.