Nói tóm lại, Lê Thấm vẫn vô cùng cao hứng. Vừa ra khỏi cung Tuyệt Trần, chân nàng bước nhẹ nhàng, hưng phấn rạo rực, mãi sau mới khôi phục lại bộ dáng đoan trang bình thường. Nguyệt Dung cùng Bích Chi theo đón phía sau.
“Công chúa, chuyện thành rồi?” Bích Chi cười hỏi.
“Đương nhiên là thành, nhìn sắc mặt vui vẻ của công chúa là biết.” Nguyệt Dung ha ha cười nói.
Lê Thấm quay đầu nhìn lại cung Tuyệt Trần cách đó không xa, thở dài một tiếng, “Trở về nói tỉ mỉ, đừng quấy nhiễu quốc sư thanh tu.”
Nguyệt Dung vội vàng che miệng, “Công chúa, mới vừa rồi nô tỳ cười có phải quá lớn hay không?”
“Không phải lớn tiếng.”
Cố tình ngừng lại, đợi đến khi Nguyệt Dung thở phào nhẹ nhõm, ngữ điệu Lê Thấm giương lên, “Mà là quỷ rống, ha ha…”
Khuôn mặt Nguyệt Dung suy sụp, rầu rĩ không vui. Bích Chi che miệng cười trộm.
Lê Thấm khoanh hai tay sau lưng, bước chân lúc nhanh lúc chậm, giống như bước theo điệu nhạc, tóc dài khẽ tung bay theo từng bước chân, Lê Thấm tựa như dẫm lên mây mà đi.
Phía sau Nguyệt Dung cùng Bích Chi liếc nhau, tâm tình cũng tốt hơn không ít.
Đã lâu rồi công chúa không vui vẻ như vậy, chỉ hy vọng quốc sư có thể khơi dậy hứng thú của công chúa lâu lâu một chút, ngàn vạn lần không cần ba ngày bắt đánh cá, hai ngày thì phơi lưới.
Sợ thay lại trang phục trong cung có thể khiến nhiều người để ý, sau khi ra khỏi Tuyệt Trần cung, Lê Thấm liền thay đổi bằng một thân y phục nhẹ nhàng đơn giản,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-sac/12039/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.