Chương trước
Chương sau
Rất nhanh tất cả món ăn được bày đầy ắp, một bàn ăn bốn con người nhưng Phó Duật Nhiên vẫn còn dè chừng với Mộc lão gia.

Bầu không khí bữa ăn ngập tràn căng thẳng, anh nhất thời khẽ lau vội mồ hôi trên trán.

Quả thật uy lực trên người của Mộc lão gia lại đáng sợ đến như vậy, suýt nữa anh cũng không chống đỡ nổi áp lực này.

Vì muốn đánh tan bầu không khí căng thẳng này nên Mộc phu nhân nhanh chóng cất tiếng.

_ Nào..Duật Nhiên, ăn nhiều vào

_ Cảm ơn Dì !

Bà gắp cho Phó Duật Nhiên một miếng thịt kho bỏ vào chén anh, và không quên gắp cho Mộc Uyển Thanh một miếng hoành thánh.

Khụ.

Lúc này Mộc lão gia khẽ ho một tiếng, sau đó quay sang anh không lạnh không nhạt nói.

_ Duật Nhiên này, hai chúng ta cũng nên uống một chút đi

Dứt lời, ông nhanh chóng mở nắp chai rượu Brandy ra rồi tự tay rót vào ly của anh rồi tiếp đến ông.

Phó Duật Nhiên trông nhìn thấy kiểu cách rót rượu này của ông thì trong đầu thoáng qua một suy nghĩ rằng bản thân anh khó mà qua cửa ải này.

Cạch.

_ Cạn ly

_ Cạn ly

Hai người nhanh chóng cạn ly nhau, trong phút chốc mà cứ thế hai người đàn ông cùng nhau uống cho đến khi gương mặt của cả hai đều ửng đỏ hết.

Mộc lão gia nâng một ly rượu trước mặt anh như tỏ vẻ ông vẫn chưa say, sau đó dùng giọng khàn khàn mời anh uống tiếp.

_ Duật Nhiên..ực...còn muốn tiếp tục nữa không ?

Bên phái Phó Duật Nhiên, hai nút áo sơ mi đen bên trên của anh không cài mà chỉ để lộ vòm ngực màu đồng săn chắc, một tay của anh chống lên trán còn một tay vội vàng xua xua.

_ Chú Mộc...ực...con nghĩ con không thể tiếp tục được nữa, thật sự không uống được nữa

_ Chậc...chậc, tửu lượng của cậu kém thật đấy...mới có vài ly đã say bí tỉ rồi ?

Đối với lời châm biếm của ông ấy thì anh vẫn điềm nhiên mà cười, vẻ mặt tỏ ý mình đã say thật sự.



_ Vâng, tửu lượng của con kém lắm

Cô và Mộc phu nhân từ trong phòng khách đi nhanh vào phòng ăn xem hai người đàn ông của mình, cảnh tượng trước mắt khiến hai người thật sự bất lực nhân đôi.

Mộc Uyển Thanh khẽ quay sang nhìn Mộc phu nhân lên tiếng :

_ Mẹ, mẹ dìu ba vào phòng nghỉ ngơi trước đi ạ trông ba đã say lắm rồi, con còn phải đưa Duật Nhiên về nhà anh ấy nữa

_ Trời không còn sớm nữa hay là tối nay hai đứa ngủ lại đây đi ?

Chưa kịp mở miệng thì cô đã bị Phó Duật Nhiên chen họng vào.

_ Được ạ

Nhưng Mộc lão gia nhanh chóng phản kháng, ông đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn qua anh.

_ Không được

Mộc phu nhân khẽ thở dài ngao ngán sau đó đi thật nhanh đến chỗ ông ấy, rồi thành công đỡ người ông ấy dậy.

_ Cái ông già này thật là...

Đợi sau khi thấy ba mẹ đã rời đi thì Mộc Uyển Thanh nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên mặt anh.

_ Nhiên, anh vẫn còn tỉnh táo chứ ? nếu không được thì em đành dìu anh vào phòng ngủ

_ Ưm...là Thanh Thanh hả ? nhưng anh vẫn còn chưa say mà

Rõ ràng đã say bí tỉ rồi mà còn nói mình không say, cô choàng tay qua người anh rồi cũng đỡ người anh đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ của cô.

Phịch.

Mộc Uyển Thanh không hề thấy thương tiếc mà thẳng thừng ném Phó Duật Nhiên xuống giường, nhưng anh không hề hứng gì mà còn đưa tay vơ lung tung, miệng thì không ngừng lẩm bẩm.

_ Ực...anh chưa say đâu, anh vẫn còn muốn uống với ba vợ...ực...

Khoanh tay trước ngực mà đưa mắt nhìn anh lắc đầu :

_ Gọi ba vợ cũng thuận miệng quá nhỉ ?

Ngay sau đó cô giúp anh cởi bỏ áo sơ mi trên người anh ra, rồi lại đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm và khăn đi ra.



Thuần thục lau lấy khăn lau mặt và khắp người Phó Duật Nhiên, lúc này anh đã mê sảng nên đã ngủ thiếp đi nhưng lâu lâu lại chép miệng vài cái.

Xong xuôi mọi thứ thì cô cũng bắt đầu leo lên giường và lăn vào trong lòng anh rồi ngủ thiếp đi cho đến khi bầu trời nắng chói chang chiếu rọi vào gương mặt của hai người.

Ưm

Phó Duật Nhiên khẽ ưm lên một tiếng ngay lập tức cơn đau đầu ập đến, khẽ đưa tay lên day day.

" Hôm qua mình có hơi uống nhiều thì phải, bây giờ thành ra đầu có chút khó chịu"

_ Hửm ?

Anh khẽ đưa tay sờ soạng người bên cạnh thì không thấy đâu, vội vàng ngồi bật dậy.

Cạch.

Mộc Uyển Thanh đẩy cửa bước vào, định đánh thức anh dậy thì đã thấy anh đã tỉnh.

_ Anh tỉnh rồi đấy à ? em còn định gọi anh dậy nữa ấy. À, ban nãy em có nấu canh giải rượu cho anh uống đấy

_ Cảm ơn em

Vừa trả lời cô anh vừa chệnh choạng xuống giường mặc lại áo, sau khi vệ sinh cá nhân xong rồi thì cô và anh nhanh chóng đi xuống dưới lầu.

Mộc phu nhân thấy hai người đã xuống thì nhanh chóng lên tiếng gọi hai người :

_ Hai đứa mau lại đây ngồi dùng bữa sáng rồi hẳn đi về

Phó Duật Nhiên và Mộc Uyển Thanh khẽ nhìn nhau rồi đồng thanh đồng ý.

_ Vâng ạ

Sau khi đã ngồi nghiêm chỉnh trong bàn ăn thì Mộc lão gia lúc này mới gấp tờ báo lại, quay qua nhìn Phó Duật Nhiên nhàn nhạt hỏi.

_ Duật Nhiên, cậu sao rồi ? vẫn ổn đấy chứ

_ Dạ, không sao ạ ! chỉ là đầu vẫn còn cảm giác hơi choáng váng thôi ạ

Mộc lão gia khẽ gật đầu.

_ Vậy thì tốt, mọi người cũng mau dùng bữa sáng đi

Khi dùng bữa sáng xong xuôi thì cả Phó Duật Nhiên và Mộc Uyển Thanh xin phép hai ông bà Mộc rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.