Chương trước
Chương sau
Chiếc siêu xe Lamborghini màu bạc chạy ngang qua đường, bên trong Phó Duật Nhiên một tay lái xe còn một tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn lại vừa mềm mại của Mộc Uyển Thanh.

Ánh mắt nhu mì quay sang nhìn cô, bất giác anh lên tiếng một câu khiến cô nhất thời sửng sờ.

_ Thanh Thanh này, hay chúng ta trốn việc đi chơi đi

Mộc Uyển Thanh lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, sau đó giở giọng châm biếm nói.

_ Hửm ? anh nói vậy thật khiến em còn tưởng anh là đang lười biếng làm việc đấy

_ Haha, cũng có thể lắm

Trái với sự châm biếm hay trêu chọc của cô ngược lại thì anh vẫn bật cười thành tiếng.

Được một lúc sau thì Phó Duật Nhiên lấy điện thoại nhấc máy gọi cho Doãn Kiên nói vài ba câu với anh ta, không thể để anh ta càu nhàu nên rất nhanh anh ngắt kết nối ngay.

Sau một ngày đó Phó Duật Nhiên đưa Mộc Uyển Thanh đi ăn rồi đi chơi, anh còn định đưa cô đi dạo khắp một vòng thành phố Lạc Thành, nhưng vẫn may là cô ngăn cản lại.

Đêm đến, chiếc xe của anh dừng ngay tại cổng Mộc Gia nhưng mà đâu biết Phó Duật Nhiên đã không ngừng nũng nịu úp mặt vào ngay bộ ngực căng tròn của cô.

_ Đi mà Thanh Thanh, ngủ cùng anh đi mà ?

Mộc Uyển Thanh chỉ biết thở dài ngao ngán, người đàn ông này ? thân người thì cao lớn mà tâm hồn thì lại nhõng nhẽo như một trẻ con.

" Thôi được, ngoại trừ anh ấy ra thì thằng nào nhõng nhẽo thì tôi đều kinh tởm"

Trầm ngâm một lúc thì cô khẽ đẩy cái đầu của anh ra, hai tay mềm mại ôm lấy mặt anh nghiêm nghị lên tiếng.

_ Nhiên, cái vấn đề đồng ý không phải nằm ở em mà là ba mẹ của em, nếu anh thật sự muốn em ngủ cùng anh thì nhất thiết cần anh phải đến xin phép hai người họ

Phó Duật Nhiên khẽ hít một hơi thở thật sâu, quả thật việc gặp mặt Mộc lão gia đã khiến cho anh căng thẳng vừa áp lực nếu mà anh lần nữa đến gặp và xin phép ông ấy cho cô ngủ qua đêm cùng với anh.

Thì chắc Mộc lão gia sẽ cắt cổ anh mất. Nhưng có điều, dù có bị ông ấy cắt cổ đi chăng nữa thì anh vẫn nên thử đến gặp ông ấy một lần nữa xem sao.

_ Được, nếu em đã nói thế thì chúng ta mau vào trong nhà gặp Chú Mộc và Dì Mộc

Nhận được sự quật cường của anh khiến Mộc Uyển Thanh có chút ngờ vực, nhưng vẫn lên tiếng dò hỏi.



_ Nhìn anh kiên quyết như thế, xem ra anh không còn sợ khi đối mặt với ba mẹ em rồi

_ Đương nhiên rồi

Dứt lời, Phó Duật Nhiên còn không quên đưa tay vỗ vỗ lên ngực săn chắc của mình.

Anh và cô tay trong tay đan vào nhau đi thẳng vào trong nhà, đúng lúc gặp ngay hai ông bà Mộc vẫn

đang ngồi xem phim truyền hình trong phòng khách.

Thấy ba mẹ vẫn đang còn xem phim thì bất giác mày của Mộc Uyển Thanh nhướng lên tỏ vẻ không vui.

_ Ba ! Mẹ ! trời sắp khuya rồi mà sao hai người vẫn ngồi đây xem phim, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy

Mộc lão gia cầm máy điểu khiển lên rồi tắt màn hình, bất giác ông nheo mắt nhìn về phía Phó Duật Nhiên.

Nhận được sự quan tâm của con gái nên Mộc phu nhân liền vui vẻ mà lên tiếng trả lời.

_ Mẹ và ba của con ngồi đây chỉ để chờ con về thôi đấy, nhưng mà sao hôm nay con về trễ vậy ? còn có Duật Nhiên nữa ?

Nghe bà hỏi, cô nhất thời giật thót người tay nắm chặt lấy bàn tay thô ráp của anh, nhưng nhanh chóng cô lấy lại bình tĩnh.

_ À thật ra, con đưa anh ấy về đây là vì anh ấy có một chuyện muốn thưa với ba mẹ ạ

_ Hửm ?

Hai ông bà Mộc nhất thời nhìn qua nhau, lúc này Mộc lão gia mới mở miệng.

_ Được rồi,hai đứa ngồi xuống đi

_ Vâng thưa Ba, Chú

Cả cô và anh không hẹn mà đồng thanh lên tiếng, sau khi ngồi nghiêm nghị rồi thì Phó Duật Nhiên với gương mặt đầy nghiêm túc nhìn ông lên tiếng.

_ Dạ, là chuyện như này thưa Dì Mộc và Chú Mộc, con muốn xin phép hai người cho Thanh Thanh dọn đồ sống chung cùng con ạ

Tuy nói là nghiêm túc nhưng thực chất trong lòng anh đang không ngừng hồi hộp và căng thẳng.

Tưởng chừng như anh sắp không còn gặp Thanh Thanh của anh nữa thì bất ngờ Mộc lão gia không hề lạnh cũng không nhạt nói.



_ Được, tôi đồng ý với lời thỉnh cầu của cậu

Ngay cả Mộc phu nhân cũng không ngạc nhiên gì mấy, hai mắt của anh bất ngờ trợn tròn như thể không tin chính vào lỗ tai của mình.

Anh nghi hoặc mà hỏi lại Mộc lão gia :

_ Chú Mộc, chú...chú đồng ý là thật sao ?

Khoé môi Mộc lão gia khẽ nhếch lên đầy thích thú, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Phó Duật Nhiên thật khiến ông muốn bật cười thật lớn.

Nhưng ông vẫn giữ sự điềm tĩnh mà lên tiếng.

_ Nếu cậu không tin thì tôi vẫn nên rút lại lời nói vừa rồi

_ Đừng...đừng mà Chú Mộc, con tin ! con tin mà haha

Lời của ông còn chưa dứt thì đã bị anh chen họng ngay, sau đó anh còn gãi gãi đầu cười gượng.

Hai ông bà Mộc không nói gì thêm mà đứng dậy đi về phòng ngủ, lúc này Mộc Uyển Thanh mới ngớ người ra.

Quay sang nhìn Phó Duật Nhiên đầy khó hiểu lên tiếng :

_ Chẳng phải anh nói chỉ xin phép cho em ngủ với anh một đêm thôi sao ? sao lại trở thành sống cùng anh rồi

Trái với sự khó hiểu của cô thì anh vẫn điềm nhiên hôn nhẹ vào má cô.

_ Thanh Thanh bé bỏng của anh, hình như em nói sai rồi ? anh chỉ nói muốn ngủ cùng em tức là sống cùng nhau, chứ anh đâu có nói muốn ngủ một đêm với em ?

_ Anh...đồ gian xảo

Mộc Uyển Thanh nhất thời cạn ngôn với anh, khó như thế mà anh cũng nghĩ ra ý tưởng đó được.

Sau đó hai người lên phòng của cô thu xếp đồ đạc rồi mới xuống dưới, lúc bọn họ đi xuống thì thấy Mộc lão gia đang uống nước.

Cô và anh nhìn ông rồi khẽ cung kính cúi đầu chào ông, nhanh chóng rời đi. Lúc đi đến cửa thì lại giọng nói đầy băng lãnh của Mộc lão gia.

_ Thằng nhãi ranh Phó Duật Nhiên kia ! tôi cảnh cáo cậu, không được đi quá giới hạn với con gái cưng của tôi, nếu tôi mà phát hiện thì cậu hãy chuẩn bị đi chuyển kiếp đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.