Lần này đến lượt Tần Uyển bối rối, cảm thấy mình đúng là vô cớ gây rối. Nhìn hắn khẩn thiết cầu xin, tự mình lại thấy đau lòng.
Nhưng nghĩ tới cách "lễ thượng vãng lai" của hắn, nàng vẫn không vui, vì thế căng mặt lại, không mặn không nhạt hỏi: "Hôm qua tại sao ngươi lại tặng điểm tâm cho ta?"
Đường Du sửng sốt, trả lời: "Trưa qua nàng sai người đưa đồ ăn cho ta, ta liền ra ngoài mua chút điểm tâm cho nàng."
Vừa dứt lời, hắn lại bị Tần Uyển trừng mắt.
Nàng lạnh lùng băng bó cho hắn xong rồi mặc kệ hắn, đi qua phía bên kia trà tháp ngồi xuống.
Nhìn thái độ của nàng, hắn càng lo lắng bất an, vừa quan sát nàng vừa dò hỏi: "Điểm tâm không hợp khẩu vị sao? Ta... Ta mua theo khẩu vị trước đây của nàng mà."
Tần Uyển vừa tò mò vừa buồn cười.
Nàng chợt phát hiện mình đúng là gây rối vô cớ, người ta căn bản không biết tại sao nàng lại giận.
Nàng hít sâu một hơi, liếc nhìn hắn: "Ta tưởng tình cảm của chúng ta không cạn, đời trước vì chuyện của ngươi ta còn khóc mấy trận. Kết quả thế mà chỉ là quan hệ khách sáo thôi sao, chỉ mấy món ăn ngươi cũng phải đáp lễ? Nếu đã vậy, đừng gặp ta nữa, tránh cho ngươi thấy không được tự nhiên, ta cũng thấy xa cách."
Đường Du choáng váng: "Nàng nghĩ như vậy?"
Tần Uyển gật đầu.
Hắn nghẹn họng: "Ta nào có ý khách sáo chứ..."
Còn không thừa nhận!"
Tần Uyển quay phắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-phuong-an/1880108/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.