"Bộ mẹ chẳng thể tới đây hay sao? Giang Thừa Du, mày đang chột dạ cái gì?"
Giang phu nhân nhíu mày, thản nhiên đưa ly trà lên trên miệng khẽ nhấp một ngụm, bình tĩnh lườm nguýt thằng con trai với bộ dạng chán chường kia, bà hiện tại thật sự hết lời để nói. Vắt chân lên ghế, tuy nhiên chưa bao giờ Giang phu nhân đánh mất phong thái quý tộc tỏa ra từ trên người mình.
Người đàn ông nhất thời nghẹn họng khi đứng trước câu hỏi mẹ mình đặt ra, hơn nữa hiện tại đầu Giang Thừa Du đang đau như búa bổ, chả thể làm gì khác ngoại trừ việc im lặng. Đương nhiên hắn hiểu rõ người trước mắt đang chất vấn mình.
Giang phu nhân tiếp tục mở miệng: "Giang Thừa Du, mày cũng hay quá nhỉ? Nói mau, hôm qua mày làm cái trò gì mà uống say bét nhè đến mức không phân biệt được đâu là trời với đất thế hả? Tự hại bản thân thì thôi, mày còn định bắt con bé Yên Yên chịu khổ cả đêm chăm sóc mày nữa. Bao nhiêu lâu nay cảnh tượng ấy vẫn diễn ra thường xuyên chứ gì? Mẹ thật chẳng biết được trong đầu mày lúc bấy giờ có thứ gì tồn tại nữa." Bà thở dài một hơi đầy ngao ngán.
Nhiều lúc muốn dùng đòn roi để dạy dỗ Giang Thừa Du tỉnh ngộ, tuy nhiên bà nhận ra hiện tại bản thân đã già, lấy đâu ra sức lực để ra tay, huống chi thằng con trời đánh kia cũng lớn lắm rồi. Giang phu nhân hiện tại chỉ có một cảm giác mang tên bất lực đối với Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-doat-hon-nhan-hanh-phuc-chang-the-cuong-cau/2945476/chuong-17.html