Khương Ngâm không biết tại sao Doãn Toại có thể nói ra câu đó một cách nghiêm túc như vậy, cô bất mãn đẩy anh một cái.
Doãn Toại mỉm cười, nắm lấy bàn tay cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay, nhỏ giọng hỏi: "Em muốn ăn gì? Anh làm cho em."
"Không biết." Khương Ngâm rút tay về, tức giận đáp.
Doãn Toại đứng lên, mặc quần áo vào rồi xuống giường: "Vậy em nghỉ ngơi một lát, anh đi xem tối nay dì Chu làm món gì."
Trước khi đi, anh còn ghé sát, nhìn cô một hồi, thì thầm: "Đúng rồi, em còn đau không?"
Khương Ngâm khẽ giật mình, đến khi phản ứng kịp liền vội vàng đẩy mặt anh ra, trùm chăn kín người.
Cách lớp chăn, cô nghe thấy tiếng cười uể oải, không đứng đắn chút nào của Doãn Toại, rõ ràng là anh cố ý.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân đi xa, kèm theo đó là tiếng đóng cửa.
Sau khi chắc chắn anh đã đi, cô mới kéo mép chăn xuống, nhô đầu ra, gương mặt nhỏ đỏ bừng, mắt sắc ngập nước, khó nén sự ngượng ngùng.
Vậy mà trước kia cô còn nghĩ anh ngây thơ.
Trên thực tế, tật xấu của đàn ông đều là do trời sinh.
So với anh, Khương Ngâm phát hiện thật ra người ngây thơ mới chính là cô.
Lúc này trong phòng chỉ có một mình Khương Ngâm, cô không ngủ được, lúc mơ màng lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra tối nay.
Bình thường, Doãn Toại nhìn qua chính là một người rất cấm dục, không ngờ, dáng vẻ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-do-du-do/2518958/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.