Mười giờ sáng, cô mới dậy.
Nhìn chiếc giường bừa bộn, Tả Vi day day trán, thu dọn ga trải giường ném vào máy giặt.
Ăn hai lát bánh mì, cô sang nhà Cố Đình bên cạnh. Đậu Sa nghe tiếng vội vàng lao ra, thở hổn hển mừng rỡ. Chú cún giờ đã nặng 25-30kg, cô bế không nổi nữa, đành cầm lược dắt nó ra ban công chải lông.
Trịnh Bảo San nói: “Cô mang nó về nhà nuôi luôn cho rồi.”
Chuyện của Đậu Sa phần lớn đều do Tả Vi lo liệu, Cố Đình rất ít khi để ý, nên nhìn thế nào Tả Vi cũng giống chủ nhân hơn.
“Tôi không thèm, cứ để nó ở đây.” Tả Vi tinh nghịch nói, “Để bồi dưỡng tình yêu động vật cho anh ấy chứ!”
Trịnh Bảo San cười.
Quả thực vì Tả Vi mà dù Đậu Sa có chạy lung tung trong nhà, thỉnh thoảng cắn hỏng đồ đạc hay nhảy nhót lung tung, Cố Đình cũng không nói gì. Đậu Sa làm nũng với anh, anh cũng đáp lại. Đàn ông to lớn ở bên cạnh động vật nhỏ thực ra nhìn rất ấm áp. Trịnh Bảo San hiểu ý Tả Vi.
“Nhưng mà cô không phải đi quay phim sao?”
“Chiều mới đi.” Tả Vi ném túm lông chó dính trên lược vào thùng rác, “Giờ thư giãn chút đã.”
Cô lại dắt Đậu Sa đi dạo.
Hai giờ chiều mới đến tứ hợp viện quay phim.
Cố Đình thấy cô, mỉm cười: “Ngủ ngon không?”
“Anh còn hỏi à, em ngủ đến gần trưa mới dậy đấy.”
“Xem ra em vẫn nghe lời anh, không dậy quá sớm.” Ánh mắt Cố Đình chuyển xuống chiếc váy ngắn của cô, kìm nén xúc động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-tinh-quang-cuu-lam/5056380/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.