Trong phòng nghỉ, cô nghiêm túc hồi tưởng lại cảnh quay vừa rồi, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào từ ánh mắt đến cử chỉ của mình. Là diễn viên, ai cũng không thích bị NG (quay hỏng),nhất là khi đạo diễn lại chính là bạn trai mình.
Cô chợt nhận ra, sự thay đổi vai trò này, tuy trong tưởng tượng thì thấy thú vị, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn không phải.
Bởi vì quan hệ hai người quá thân thiết, ngược lại… nói thế nào nhỉ, hoặc là nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân, hoặc là dễ rơi vào trạng thái thiếu khách quan.
Phương Thảo đưa cho cô một cốc nước, an ủi: “Cô Tả, đạo diễn Cố không cố ý mắng cô đâu.”
Đến cô bé trợ lý còn nhìn ra được.
Bản thân cô có chút không vui, cũng có chút xấu hổ. Ban đầu vỗ ngực tự tin sẽ diễn tốt, kết quả vừa mới bắt đầu thực chiến, ngay cảnh đầu tiên đã làm không xong.
“Tôi biết.” Tả Vi cười cười, uống cạn cốc nước, “Tôi sẽ điều chỉnh lại.”
Phương Thảo đi ra ngoài, Tả Vi lại chìm vào suy tư.
Thực ra nhân vật Hà Mỹ này không dễ diễn chút nào. Nỗi đau mất con, cô có thể liên tưởng đến cảm giác mất bố năm xưa, nhưng đối với người chồng Ngô Trạch Lâm, rốt cuộc nên dùng cảm xúc gì đây? Mất đi đứa con, không chỉ cô đau khổ, Ngô Trạch Lâm cũng đau khổ không kém.
Nhưng giai đoạn đau đớn nhất đã qua, họ chuẩn bị bắt đầu lại cuộc sống mới. Thế nhưng Hà Mỹ vẫn chưa buông bỏ được, so với chồng, cô càng luyến tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-tinh-quang-cuu-lam/5056379/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.