Edit: Hyukie Lee 
Cha mẹ Triêu Đăng cũng không ở nhà quá lâu, sau khi biết được tình hình của con trai, hai vợ chồng đưa cho y mấy mẩu khoáng thạch kì dị khắp nơi trên thế giới, răng động vật, lông chim thời tiền sử đã thay đổi trạng thái dưới biển,… Các loại đồ vật mà người bình thường cả đời cũng không nghĩ tới cùng thẻ tín dụng có một đống số 0, xong xuôi liền sảng khoái đầy dứt khoát, quẩy ba lô đi tiếp. 
Mẹ Triêu Đăng rất lo lắng con trai mình lớn tồng ngồng mà còn chưa có bạn gái, nghĩ mãi không ra nên rất nghi ngờ liệu con trai mình có ham mê đặc biệt không dám cho ai biết hay không. 
“Nếu không phải con gái cũng không sao! Cuộc đời mà không có tình yêu là không hoàn mỹ.” Ba Triêu Đăng rất vất vả lôi kéo vợ mình ra khỏi cửa, mẹ Triêu Đăng quay đầu lại cười cười: “Mẹ cũng rất thích đàn ông đẹp trai. Ông nói đúng không, ba nó?” 
“Đúng đúng, sắp trễ máy bay rồi.” 
Mẹ Triêu Đăng giành lấy bốn cái va li, cánh tay nhỏ gầy nom còn mạnh hơn tay của đàn ông: “Tạm biệt Tiểu Đăng! Nhất định phải tìm được tình yêu đó!” 
“… Tạm biệt.” 
Triêu Đăng mặt đầy mông lung tạm biệt ba mẹ. 
Có ba mẹ như vậy, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây. 
Mỗi tối thứ sáu Sở Trì Dự đều đúng hẹn mà gọi điện thoại, rất nhiều lần đều là y nói Sở Trì Dự nghe. Về sau Triêu Đăng mới biết được, hắn đi bộ đội đặc chủng không phải loại hình dành cho con ông cháu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-sung-ai/198236/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.