Edit: Hyukie Lee
Thấy nam nhân đã cất bước, thanh niên bò dậy từ đất đưa tay chùi đi cát bụi trên mặt.
“Đại ca, ngài muốn ăn chay thật hả, nào có đạo lý vịt qua tay rồi vẫn bay được chứ, nếu vậy —–“
“Im lặng.”
Nam nhân có chút không kiên nhẫn ngắt mớ lải nhải của thanh niên, gã ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn được khoa tay múa chân lung tung, Triêu Đăng thấy vậy do dự một chút, mở miệng hỏi: “Anh là cái kia… 1500 năm ư?”
Thấy đối phương quay đầu lại nhìn mình, Triêu Đăng cười lên.
“Lúc trước xem tin tức có thấy anh.” Y thoáng dừng lại, như đang xấu hổ: “Vì rất đẹp trai nên nhớ kĩ…”
Thanh niên không thể lên tiếng bên cạnh dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Triêu Đăng, mặt mày tràn đầy ý vị trêu đùa, mà nam nhân trẻ tuổi tóc bạch kim chỉ gật đầu nhàn nhạt, bước chân rời đi cũng không dừng lại, Triêu Đăng thấy vậy sờ sờ mũi, y nói tiếng cảm ơn, nhìn theo bóng lưng hai người nọ biến thành chấm nhỏ giữa đất trời tối mịt.
Đại soái ca.
Có chút lưu mạnh lại có chút cao lãnh, điều khiến y lưu ý nhất là âm thanh của đối phương, tuy đã hai ba tháng chưa được nghe Caesar nói chuyện, nhưng loại âm sắc trong suốt phảng phất có thể chạm vào linh hồn này, rất hiếm khi nghe được từ nơi người khác.
Đáng tiếc có hơi cao lãnh, không ghẹo được.
Y tiếp tục đi về hướng có cây ăn quả.
Đi theo con đường trong trí nhớ, không lâu sau Triêu Đăng liền tìm được cây ăn quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-sung-ai/1342706/quyen-5-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.