Bởi vì Thu Tự bỏ quên đồ nên Thu Đường mới quay về nhà lấy, ai ngờ lúc về lại nhìn thấy hành tung đáng ngờ của Từ Nam Chung. Anh ôm ra khỏi xe một cái lồng, không biết dùng để làm gì, đi thẳng vào tiệm.
Thu Đường nghi ngờ, bước nhanh hơn, vừa vào cửa đã phát hiện người đàn ông đứng ở giữa đám mèo, trong cái lồng dưới đất có mấy con mèo đang nằm.
Mém chút nữa là cô tức chết luôn.
Người này quá đáng thật. Đã trộm một con mèo, lại thấy không đủ, mang theo cái lồng lớn hơn tới trộm nữa?
Từ Nam Chung cảm giác được một luồng khí u ám nặng nề sau lưng, bàn tay nâng mèo chần chừ mấy giây, sau đó bỏ mèo lại vào lồng. Anh quay đầu, đối mặt với ánh mắt chất vấn của cô, trầm mặc không biết nên giải thích thế nào.
Không phải anh đang trộm mèo, anh chỉ trả mèo lại mà thôi.
Có lẽ từ góc độ và hành động thì Từ Nam Chung không thỏa mãn và tiếp tục tới trộm mèo.
Tang chứng vật chứng lại là cái lồng kia.
Mèo thích nằm trong lồng, anh vừa đặt cái lồng xuống đất không bao lâu thì mấy con mèo kia lại tự chạy vào đó, không liên quan gì tới anh cả.
“Không phải.” Từ Nam Chung sờ vào gọng kính, gương mặt nho nhã bày ra vẻ bất đắc dĩ, “Anh tới trả mèo.”
Thu Đường: “Trả mèo?”
Câu giải thích này nghe còn phi lý hơn, cũng không có sức thuyết phục. Nghĩ ngợi hồi lâu, Từ Nam Chung thấy mình nên lấy lý do vô tình đem mèo về nhà để giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-cung-chieu/1051887/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.