Anh siết chặt tấm thẻ mà đứa con gái nhỏ đưa cho, đây giống như là tấm thẻ thông hành ra vào tiệm cà phê, còn là dấu hiệu mà Từ Nam Chung nghĩ là bắt đầu một tình bạn.
Không có Lâm Nhiên, tiệm cà phê như mất đi một phần sức sống, nhưng đối với Từ Nam Chung thì đó là chuyện tốt.
Anh biết tại sao mình lại bỏ thời gian qua tiệm của cô ngồi không rồi.
Không phải anh muốn bị ngược, đến xem Lâm Nhiên và Thu Đường show tình cảm chị em, anh chỉ muốn biết bọn họ phát triển đến mức nào rồi thôi. Chỉ cần còn ở đây, anh sẽ không để cho thằng đàn ông nào đến gần.
Anh nói buông bỏ, là xạo đó. Anh không làm được.
Thân là bà chủ, Thu Đường vừa là thu ngân lại vừa là người phục vụ, đi tới đi lui từ sau bếp ra quầy tính tiền. Trong lúc bận rộn, cô thấy Từ Nam Chung vẫn còn chưa về, không kiềm được cau mày thúc giục, “Trời sắp tối rồi, anh về nhà ăn cơm đi.”
Từ Nam Chung cúi xuống nhìn cô, mặt mày vui vẻ: “Ừ.”
Thu Đường né tránh ánh mắt đó, bất đắc dĩ nói, “Anh nhìn tôi làm gì, tôi không có giữ anh lại ăn cơm đâu.”
Từ Nam Chung: “Ừ.”
Thu Đường: “Vậy anh đừng nhìn nữa có được không?”
Từ Nam Chung: “Ừ.”
Thu Đường cạn lời.
Nhìn người này dai như keo con chó, đuổi không chịu đi, cô khẽ cắn răng: “Anh muốn ở lại ăn cơm cũng được, nhưng mà….”
Lần này Từ Nam Chung không ừ nữa, không chớp mắt nhìn cô, “Nhưng mà cái gì?”
“Thôi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-cung-chieu/1051885/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.