Hạc ngập ngừng, lựa lời nói để tránh làm tổn thương hắn – "Cậu có nhớ lần trước tôi nói gì hay không? Khoảng cách của chúng ta là muôn trùng nghìn dặm. Tôi không phải là người thích hợp với cậu đâu."
Từ chỗ cô đến chỗ Huy căn bản đã rất xa, đối với hắn cũng còn xa hơn. Tuy cô không có quyền thay đổi cuộc sống của mình, cũng không có cách đưa bố mẹ từ cõi chết trở về nhưng cô biết như thế nào để tránh làm tổn thương chính bản thân mình và người đối diện.
San dừng chân nhìn cô, bàn tay vẫn nắm lấy tay cô. Có một khoảng khắc cô chợt thấy hắn giống như một cái cây kiên định đứng đó, hắn nói – "Chị nói chúng ta cách xa muôn trùng nghìn dặm, như vậy thì đã sao? Cho dù ở mặt trăng cũng vẫn có thể đi tên lửa đến, ở dưới đáy đại dương cũng thể đi tàu ngầm, ở trên đỉnh Everest vẫn có thể đi máy bay. Chỉ cần chị còn sống, muôn trùng nghìn dặm không xa đến thế đâu, chẳng qua chỉ là một bước chân. Chỉ là chị có can đảm bước qua hay không thôi."
Hạc nhìn xuống dưới chân mình, cô chợt theo bản năng lùi lại, lắc đầu – "Tôi không qua được đâu."
"Thật không?" – Hắn đột nhiên giật mạnh tay cô. Hạc bị kéo mất đà ngã chúi về phía trước. San đỡ lấy eo cô, kéo cô sát vào người. Hắn vẫn còn bế em gái trên tay, cô không dám giãy mạnh, sợ làm bé Sam thức giấc – "Cậu làm gì vậy?"
"Bây giờ qua được rồi." - Hắn nhìn cô –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-trung-nghin-dam/1516207/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.