Cô cũng là lần đầu biết yêu.
Nhưng lại không chắc đây là yêu hay thích.
Nguyệt Thiền không muốn tiếp tục chủ đề này, trầm giọng nói:
“Em muốn ăn.”
Quang Viễn nghe rõ, anh cẩn thận cầm bát cháo, cẩn thận thổi nguội cho cô, Nguyệt Thiền nhìn từng cử chỉ hành động của Quang Viễn, vừa vui lại vừa áy náy. Chính cô tự nhận ra, tình yêu mình dành cho con người này rất mơ hồ.
Nguyệt Thiền giơ tay, cầm lấy bát cháo từ tay anh mà nói:
“Không cần đâu, để em tự ăn đi.”
Anh không đưa, dịu dàng nói:
“Không thích đưa, để yên đi, anh giúp em.”
Quang Viễn không để Nguyệt Thiền từ chối, anh dâng cháo lên tận miệng cho con người có tính khó chiều này:
“Sao vậy? Ăn đi, không ăn là anh ăn hết đấy.”
Lời nói ra là vậy, nhưng Quang Viễn sao dám ăn được.
Anh làm đến vậy, cô có thể từ chối sao.
Nguyệt Thiền chỉ biết ăn, tay chân cô cũng không vấn đề gì, để tự ăn có phải tiện hơn không. Dòng suy nghĩ sượt qua tâm trí, Nguyệt Thiền biết, anh làm vậy là đang quan tâm cô.
Cháo thực sự rất ngon.
Đáy lòng Nguyệt Thiền mềm xuống một chút, cô cảm thấy thật ấm áp.
Giọng nói trầm ấm lại vang lên, dịu dàng triền miên:
“Ăn xong, anh cùng em di dạo cho thoải mái.”
Trong miệng vẫn còn là cháo, Nguyệt Thiền gật đầu một cái, thực sự cô ngủ rất nhiều, đến mức đầu đau nhức.
Đúng là nằm nhiều quá cũng không tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550621/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.