Đầu ngón tay chầm được đưa ngoài, bị sự ẩm ướt bám, anh vân vê đầu môi Nguyệt Thiền. Cô biết rõ, đàn ông nói như vậy là có ý gì, nhưng con người Nguyệt Thiền chưa sẵn sàng, chưa muốn chấp nhận.
Cô gạt phang tay Quang Viễn, giờ đây chỉ có thể nói:
“Xin lỗi, em chưa sẵn sàng.”
“Em… thực sự chưa.”
Lời nói ra mang theo sự run rẩy, Nguyệt Thiền nhìn anh, cô không biết phải chập nhận việc này như thế nào. Mi mắt khẽ run, Nguyệt Thiền mín chặt cánh môi, không muốn, cô thực sự không muốn.
Quang Viễn dịu dàng vuốt ve má Nguyệt Thiền, giọng nói trầm khàn vang lên, dịu dàng đến động lòng:
“Bình tĩnh, anh không làm gì em hết, sẵn sàng nếu em muốn.”
Anh túm lấy eo cô, kéo Nguyệt Thiền sang bên mình, để thân thể mềm mại nhỏ nhắn ngồi lên đùi mình. Cô rũ mắt, dựa vào lòng Quang Viễn như được che chở, lòng ngực anh rắn chắc lại cứng cáp, dựa lên thật khó thoải mái.
“Được rồi, thay đồ rồi chúng ta đi ăn nhé.”
Quang Viễn xoa xoa tóc Nguyệt Thiền, cưng nựng không muốn rời, anh giúp cô cởi cúc áo, làm một người tốt thực thụ. Nguyệt Thiền hoảng hốt, cô chặn tay Quang Viễn lại, lắc đầu:
“Không cần, việc này em tự làm.”
Nguyệt Thiền cứ nói, còn anh lại cứ làm, chiếc cúc đầu tiên được cởi ra trong sự kháng cự quyết liệt của cô:
“Không cần, không cần, em đã nói là không cần.”
Quang Viễn cúi đầu, chống trán với Nguyệt Thiền, âm giọng khàn trầm nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550618/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.