Con người này đúng là thật lắm trò.
Cô lắc đầu:
“Còn lâu.”
Quang Viễn cười, anh kiên nhẫn nói:
“Ừm, thế để anh đợi.”
Đúng thật là cái miệng này giỏi nhất nói lời mật ngọt.
Nguyệt Thiền thủ thỉ vào tai Quang Viễn:
“Thế cứ đợi đi.”
Anh đáp lại cô bằng đôi mắt mang theo ý cười.
“Em muốn đi tận hưởng tuần trăng mật của chúng ta không?”
Nguyệt Thiền không nói, chỉ gật đầu.
Quang Viễn rời tay khỏi thân thể mềm mại kia, ngồi thẳng dậy, anh dịu giọng nói:
“Dậy thôi, muốn anh bế mới dậy à?”
Cô cười thầm, chuyện này chính Nguyệt Thiền còn chưa từng nghĩ tới, cô muốn làm một người vợ thực thụ, yêu và được yêu. Nguyệt Thiền giơ tay về phía Quang Viễn, mềm giọng nói:
“Bế em đi.”
Anh sững người, trong một thoáng qua đi, hình ảnh cô gái năm xưa hiện về. Vẫn là cái ánh mắt xinh đẹp ấy, khiến người khác si mê, đau lòng. Quang Viễn ôm Nguyệt Thiền, nuông chiều bế thân thể mềm mại lên, anh nói:
“Ừm, anh bế em.”
Cô chầm chậm tiếp nhận Quang Viễn, chầm chậm mở lòng. Nguyệt Thiền biết, thứ tình yêu mình dành cho anh thực sự không quá lớn, không nhiều như Quang Viễn đã dành cho cô. Nguyệt Thiền thương anh, yêu anh.
Cô chủ động vòng tay ôm lấy cổ Quang Viễn, không biết chính xác mình làm vậy có đúng không, hay đã quá vội vàng rồi. Nguyệt Thiền cúi đầu, chẳng dám nhìn vào mắt người đang bế mình, lúc này cô mới nhận ra.
Sao quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550617/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.