Mạc Quang Viễn định là sẽ chạy tới bên cô, nhưng lại nghĩ tới khuôn mặt Nguyệt Thiền thấy mình là không vui, anh không biết nói gì. Rầu rĩ đi trên hành lang, không biết mình có nên xuất hiện hay không.
Quang Viễn thầm nghĩ:
(Đương nhiên là nên xuất hiện rồi, mình cần phải tìm cơ hội tiếp cận vợ mình chứ.]
Nói xong, quả đúng như lời anh nói. Nguyệt Thiền ban nãy còn giữ sắc mặt thoải mái, vừa nhìn thấy Quang Viễn thì cô liền cau mày. Nguyệt Thiền nói:
"Anh đứng đây làm gì?"
Anh nín họng, chẳng lẽ lại bảo là canh vợ, không được. Quang Viễn tỏ ra bình tĩnh, đáp:
"Vô tình đứng ở đây." 2
Nguyệt Thiền nhắc lại, giọng điệu vô cùng nghi hoặc:
"Vô tình đứng ở đây sao?"
Quang Viền khẽ gật đầu.
"Um, đúng vậy." (
Anh nhanh miệng, không để cô hỏi thêm:
"Không phải bảo vẽ tranh à?"
Nguyệt Thiền thành thật trả lời:
"Không có hứng nữa, cảm thấy cứ có ai nhìn mình." (
Quang Viễn trấn an:
"Do em quá căng thẳng thôi." (
Nguyệt Thiền lắc đầu, nói:
"Không, phấn khích thì đúng hơn."
Mạc Quang Viễn như bị hóa đá, anh cố tạo dựng một nụ cười, rồi nói với vẻ kinh ngạc:
"Phấn khích?"
"Phấn khích về cái gì cơ?"
Nguyệt Thiền hạ giọng xuống, đem âm sắc trầm lắng rót vào tai Quang Viễn:
"Anh nghĩ nhà này có ma không?" (3
Quang Viễn nhanh gọn đáp:
"Không."
Nguyệt Thiền nói thêm:
"Nhà này có tầng hầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550597/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.