Bỗng Quang Viễn khom lưng, anh nhẹ nhàng đưa khuôn mặt của nhìn lại gần cô, như để lắng nghe gì đó.
"Không cần cố nhìn lên, phu nhân của tôi, thì tôi sẽ tự cúi xuống."
"Muốn nói gì sao?"
Nguyệt Thiền không ngờ người nhà họ Mạc lại có vài phần dịu dàng đến vậy, trước giờ người ta thường nói, họ Mạc là nơi có rất nhiều người máu lạnh không chút tình người. Cô lắc đầu, tỏ ý mình không muốn nói gì.
"Thế tại sao, lại cứ nhìn tôi làm gì?"
"Đẹp trai quá à ?"
Nguyệt Thiền bỗng chốc không biết nói gì, nhưng đúng là vậy, theo góc nhìn của cô, Mạc Quan Viễn này chính xác là một mỹ nam khó tìm.
"Vâng, đúng là vậy đấy."
Quang Viễn khuôn mặt có chút thay đổi, dù là rất nhỏ.
"Anh...vừa mới cười đấy à?"
"Không."
"Khi nào anh về."
"Gì thế? Hôn phu của mình vừa tới, thế mà đã muốn người ta về rồi sao?"
"Không..."
"Được rồi, hẹn gặp Thiền tiểu thư vào ngày cử hành hôn lễ."
Nói rồi, Quang Viễn lại khom lưng, anh cầm lấy tay phải của Nguyệt Thiền, rồi chạm nó vào trán mình.
"Chúc phu nhân của tôi, có một ngày tốt lành."
Nguyệt Thiền nhìn bóng lưng người khuất dần, vành tai cô lại có chút đỏ, nhịp tim có phần nhộn nhịp hơn bình thường.
Thay y phục, tạo một kiểu tóc, đầu gắn trâm vàng, trang điểm thật cẩn thận. Nguyệt Thiền sau khi hoàn thành xong mọi việc, cô lại ngồi trước gương, nhìn tân nương váy cưới sắc đỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550582/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.