Chẳng lẽ hóa thành tiểu đồng Triêu Yên thì ngọc giản không nhận ra y nữa?
Thẩm Thanh Huyền vốn cảm thấy đầu óc ngọc giản này không dùng được, hiện giờ lại càng thêm ghét bỏ.
Nhưng y không muốn biến về diện mạo vốn có, dưới tình huống không áp chế tu vi, có rất ít người dám nhìn thẳng y; nhưng đã áp chế tu vi, còn lộ ra hình dáng ban đầu, dù bí cảnh Nguyệt Lạc không sập, y cũng không tiện hành động.
Trước kia lúc y chưa thành thánh, vì chuyện này mà sát giới không ít lần.
Y đứng bất động, Túc Vũ gọi y:
“Triêu Yên, mau đến xem!”
Thẩm Thanh Huyền thu lại tâm trạng đi theo, chờ chút nào, có lẽ có điều kiện gì đó chưa thành, chẳng hạn phải ở bao lâu trong bí cảnh mới được tính là “tiến vào”.
Túc Vũ phát hiện một bụi hoa xinh đẹp, hoa này dáng dấp thấp bé, không có cành lá, trông như mảng lớn tuyết trắng trải trên mặt đất, hút lấy ánh nắng sáng ngời, chiết xạ ra tia sáng trong vắt.
Túc Vũ nhìn chằm chằm chúng, nói:
“Tôn chủ đại nhân nhất định sẽ thích!”
“Tiểu tuyết hoa” thần thánh tinh khiết như thế, nhất định có thể khiến Tôn chủ yêu thích.
Thẩm Thanh Huyền cười, trong lòng lại nói: Tôn chủ ngươi không thích màu sắc đốt giấy để tang này đâu.
Túc Vũ tiếc nuối bảo:
“Thật muốn hái một ít về cho Tôn chủ.”
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Chúng ta vẫn nên chuyên tâm tu hành mới không phụ kỳ vọng của Tôn chủ.”
Túc Vũ lập tức giữ vững tinh thần:
“Đúng! Triêu Yên hiểu chuyện hơn ta nhiều!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/198255/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.