Khen ngợi đôi mắt Cố Kiến Thâm? Hỏi xin kim long? 
Người chết rồi cũng có thể khen ngợi nhỉ … 
Y vừa nghĩ thế, ngọc giản phải dùng hết ngụm máu cuối cùng để phun chữ. 
“Bổ sung: Phải còn sống!” 
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy tiếc nuối. 
Hai nhiệm vụ này tạm thời Thẩm Thanh Huyền không muốn làm, vừa tách ra lại tiếp cận khen mắt người ta còn đòi kim long của người ta, có bệnh thần kinh cũng vừa thôi, y làm không được. 
Nhiệm vụ cuối cùng thì … trong vòng năm ngày tiến vào bí cảnh Nguyệt Lạc? Có thể làm trước. 
Chẳng qua bí cảnh Nguyệt Lạc là bí cảnh nào? 
Cũng đừng trách Thẩm Thanh Huyền không biết, dù sao ở thế giới tu chân, phóng mắt nhìn khắp đại lục, bí cảnh nhiều như chó, thế giới nhỏ đâu đâu cũng có, không quá nổi danh thì làm sao đại lão như Thẩm Thanh Huyền nhớ được. 
Thẩm Thanh Huyền có thể dùng thần thức quét một vòng xác định phương hướng, nhưng có hơi hưng sư động chúng(1),hơn nữa người có tu vi quá thấp nếu bị quét trúng sẽ tạo thương tổn đối với tinh thần. 
(1) hưng sư động chúng = huy động nhân lực 
Liên Hoa Tôn Chủ chính là người nhân từ. 
Thẩm Thanh Huyền liền gọi Tăng Tử Lương tới. 
Lão Tăng đột nhiên bị gọi, căng thẳng tới mức cùng tay cùng chân, suýt nữa phải để đệ tử mình dìu đi! 
Càng đến gần Vạn Tú Sơn, Tăng Tử Lương càng khẩn trương. 
Hắn không phải kẻ cứng ngắc cố chấp như Diệp Trạm, cũng không phải không màng thế sự như Trịnh Tình, trong sáu người hắn trải đời sâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/198254/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.