Như đã nói, mỗi một nhiệm vụ không phải để khiến cho Cố Kiến Thâm đau lòng, mà là bù lại tiếc nuối. Xét từ góc độ ấy, có thể dễ dàng đoán ra nhiệm vụ tiếp theo sẽ liên quan đến gì.
Tín ngưỡng.
— Cố Kiến Thâm bất đắc dĩ phải làm trái Thiên Đạo, rời xa người yêu và người thân của mình để đến Tâm Vực.
Chiêu cáo khắp thiên hạ.
— Cố Kiến Thâm gánh biết bao tội lỗi, tao ngộ biết bao chỉ trích, bị biết bao thế nhân hiểu lầm.
Ngoài những việc được liệt kê trên thì vẫn còn rất nhiều, Thẩm Thanh Huyền biết nếu mình hỏi Cố Kiến Thâm, có thể hắn sẽ chẳng đáp được gì, nhưng Thẩm Thanh Huyền không nóng vội, vì y biết ngọc giản đỏ sẽ nói y biết.
Thẩm Thanh Huyền thu hồi suy nghĩ, rụt người vào ngực Cố Kiến Thâm.
Chỗ lợi của người máy là ở đây, nhận thấy động tĩnh của Thẩm Thanh Huyền, hắn lập tức điều chỉnh nhiệt độ cơ thể.
Thẩm Thanh Huyền ôm chặt hắn, khẽ nói: “Em không lạnh.”
Cố Kiến Thâm: “Ừ”. Dứt lời, hắn lại hạ nhiệt độ xuống.
Thẩm Thanh Huyền cong môi cười: “Em chẳng qua muốn ôm anh mà thôi.”
Cố Kiến Thâm lại cảm nhận được dòng điện diệu kỳ ấy, không biết bắt nguồn từ đâu mà đã lan tràn khắp toàn thân trong nháy mắt, mang đến cho hắn cảm giác khó thể giãi bày.
Có lẽ cảm giác này gọi là hạnh phúc chăng.
Cố Kiến Thâm cũng ôm chặt y, thấp giọng: “Anh cũng muốn ôm em.”
Thẩm Thanh Huyền: “Nine, chúng ta xây một Phượng Hoàng hạp cốc đi.”
Thực ra ở 《Chung cốc》
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342597/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.