Cố Phi tỉnh rồi!
Thẩm Thanh Huyền lập tức hạ lệnh: “Đến trại an dưỡng.”
Muốn tìm được Cố Kiến Thâm, Cố Phi là mấu chốt, trí nhớ y rất tốt, chuyện nhiều năm trước vẫn nhớ rõ như in.
Năm đó Cố Phi bị thương, lúc hôn mê có nói nửa câu.
Thẩm Thanh Huyền lo cho thân thể của cô nên không để cô nói tiếp, mà là mau chóng chữa trị cho cô, về sau y cũng không xem trọng chuyện đó, dù sao thì phàm thế này chẳng là gì với y …
Nhưng điệu bộ muốn nói lại thôi trước khi chết của Tạ Hồng Nghĩa khiến y nhớ tới lời Cố Phi.
Cố Phi hẳn đã biết gì đó, có thể không nhiều, nhưng tuyệt đối là người biết nhiều nhất mà hiện giờ y có thể tiếp xúc.
Xe chạy thật nhanh, không lâu sau đã đến trại an dưỡng trên núi.
Căn cứ chữa bệnh thành lập mười tám năm – vì một người phụ nữ hôn mê mà tạo phúc cho biết bao người – rốt cục đã đánh thức “bệnh nhân” đầu tiên của nó.
Thẩm Thanh Huyền băng qua từng lớp canh phòng nghiêm ngặt, cuối cùng đến căn phòng nằm sâu nhất.
Cố Phi thật sự tỉnh rồi.
Có thể coi đây là kỳ tích, ai có thể ngờ người đã hôn mê mười tám năm không có khả năng tỉnh dậy lại đang mở mắt nhìn y.
Thời gian dài ấy đủ để một đứa trẻ trở thành thanh niên cao lớn, cũng đủ để chàng trai mười bảy tuổi trở thành người đàn ông thành thục ba mươi lăm.
Cố Phi quay đầu, nhìn người đàn ông một thân tây trang giày da, khẽ mỉm cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342547/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.