Đến phòng của Cố Kiến Thâm? Cố Kiến Thâm mời y tới phòng ngủ của hắn?
Thẩm Thanh Huyền “được cưng mà sợ” quá chừng!
Phải biết từ khi hai người chia phòng, y như “bố già” bị hắn ghét bỏ, đừng mong tiến vào không gian riêng tư của hắn nửa bước.
Hiện giờ đột nhiên nhận được lời mời, y thật sự không thể tin nổi.
Cố Kiến Thâm thấy y không lên tiếng, thế là khẽ cười rồi dịu dàng bảo: “Yên tâm, phòng tôi gọn gàng lắm.”
Nụ cười này rất đỗi mê người, Thẩm Thanh Huyền bị người yêu mê hoặc, trống ngực đập dồn dập.
Mặc dù hướng đi khá kỳ quặc, song y vẫn rất vui khi có thể nhìn thấy Cố Kiến Thâm cười thoải mái như thế.
Thẩm Thanh Huyền: “Không gọn cũng không sao, tôi sẽ không chê.”
Câu này vô cùng tri kỉ.
Cố Kiến Thâm nghe mà lòng như được bôi mật, không cần phải nghĩ nhiều, Thẩm Thanh Huyền cẩn thận nuôi hắn khôn lớn, tất nhiên rất coi trọng hắn, đừng nói chi người, dù là con chó … tình cảm mười tám năm vẫn sẽ rất sâu.
Hai người lên lầu, vào phòng, lúc mở đèn, Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc ngắm nhìn chung quanh.
Thật ra không có gì kỳ lạ, là một căn phòng cực kỳ bình thường.
Giường gỗ lim rộng rãi, thảm lông dày sang quý, còn có những tranh vẽ trên tường vô giá …
Không có gì đặc biệt, nhưng vô cùng sạch sẽ gọn gàng, mang theo mùi hương thoang thoảng, Thẩm Thanh Huyền giương mắt, thấy một bó bách hợp được treo trên cửa sổ.
Thẩm Thanh Huyền không thích loại hoa thuần trắng này, y thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-phi-thang-thi-yeu-di/1342546/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.