Hứa Thời Nguyên cũng không nghĩ tới, hóa ra trường THPT Tây Thành cũng chia khu dạy học. Một bên là khu nhà cũ, một bên là khu nhà mới, một đông một tây.
Hứa Thời Nguyên càng không nghĩ tới là cô vẫn có duyên với Trần Phó Di. Hôm khai giảng, cô bước vào lớp học, đối mặt với những khuôn mặt xa lạ.
Nhưng khi cô nhìn thấy Trần Phó Di ngồi ở tổ một, hai mắt cô lập tức sáng lên như thể bắt được cọng cỏ cứu mạng, nỗi xấu hổ khi đứng giữa một rừng người lạ biến mất.
Nụ cười của Trần Phó Di có hơi khách sáo, vẫy tay gọi cô.
Hứa Thời Nguyên bước nhanh qua: “Tớ ngồi ở đây được không?”
“Được chứ, chờ cậu lâu lắm rồi đấy.” Trần Phó Di nói, so với những bạn học mới vừa làm quen, ngồi chung với bạn học cũ vẫn khiến cô ấy thoải mái hơn nhiều.
Hứa Thời Nguyên được yêu mà sợ: “Cảm ơn cậu nha lớp trưởng.”
“Suỵt…” Trần Phó Di có hơi căng thẳng, cô ấy không hề muốn mọi người chú ý tới mình, “Tớ không phải là lớp trưởng nữa rồi, cậu gọi tên tớ đi, đừng để mọi người hiểu lầm.”
Khu nhà cũ lớn hơn khu nhà mới, vậy nên có hai khối lớp học ở đây, cũng chính là học sinh mới khối 10 và khối 12.
Đa số học sinh ở trong ký túc xá, Hứa Thời Nguyên thuộc về số ít học sinh ở ngoài trường. THPT Tây Thành cũng sắp xếp giường ngủ cho học sinh ngoại trú, vậy nên buổi trưa cô có thể tới ký túc xá nghỉ ngơi.
Lúc mấy bạn học vừa làm quen với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-nghe-anh-ke-ve-vu-tru/245387/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.