Đi bộ khoảng mười phút đồng hồ, Hứa Thời Nguyên bỗng nghe thấy anh nói: “Thời Nguyên, cháu cầm ô giúp chú.”
“À vâng.” Hứa Thời Nguyên không hiểu lắm, nâng mắt nhìn quanh, hóa ra phía trước có một chiếc cống thoát nước, nước mưa không ngừng chảy xuống, nhưng nắp cống lại nằm lẻ loi trơ trọi ở một bên, “Sao nắp cống lại bị cạy ra rồi?”
Cô đang tự hỏi xem nên làm thế nào bây giờ thì Nhiếp Châu Trạch cúi người dùng sức đưa chiếc nắp cống trở về vị trí của nó.
Sức lớn thật, Hứa Thời Nguyên lặng lẽ cảm thán.
Nhiếp Châu Trạch đứng dậy, hứng một chút nước mưa rửa sạch vết bẩn trên tay, sau đó nói với cô: “Đưa ô cho chú đi.”
Đúng lúc này, âm thanh tí tách trên mặt ô bỗng biến thành tiếp lộp độp, cơn mưa như trút nước bỗng nhiên đổ xuống, bầu không khí tràn ngập mùi hương hỗn độn của bùn đất và cây cỏ.
“Chúng ta đi sát vào một chút.”
Nhiếp Châu Trạch nói, “Chúng ta”, Hứa Thời Nguyên lặng lẽ lẩm nhẩm hai từ này của anh. Một giây sau, trái tim cô run lên… bàn tay của anh đặt nhẹ lên đầu vai của cô, khoảng cách của hai người bỗng chốc rút gắn rất nhiều.
Hứa Thời Nguyên không thích trời mưa.
Khi học cấp hai, cô đi bộ đi học, nếu như gặp phải trời mưa thì kiểu gì cũng gặp sự cố. Cho dù đã cẩn thận từng li từng tí tránh các vũng nước nhưng nước vẫn ngấm vào giày. Khi đi học, giày tất bị ướt mà không thể cởi, cảm giác này vô cùng khó chịu.
Nhưng bây giờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-nghe-anh-ke-ve-vu-tru/245386/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.